“Đúng vậy, nghe giọng nói cũng là người trong kinh thành, sao có mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, chúng ta lại có thể chưa từng nghe thấy?”.
“Hừ, nàng chính là Phượng Thiên Tuyết! Hôm nay còn đánh thắng Thượng Quan Nguyên!”. Huyền thuật sư theo vào không vui nói, tiếc nuối nhìn đoàn người Phượng Thiên Tuyết biến mất ở cuối hành lang dài.
Tiểu nhị vội vàng kéo rèm châu bên trong xuống, khách nhân bên ngoài, tức khắc nhìn không rõ tình cảnh bên trong.
Trần Tĩnh Hiên tùy tay chỉ một cái đình hóng gió, dùng bữa trong đình hóng gió, cũng là một loại hưởng thụ cực tốt.
Mọi người ngồi xuống, Phượng Thiên Tuyết gọi tới mấy bình rượu ngon, đột nhiên nhớ tới nam hồn Long Ly, không khỏi nhợt nhạt cong lên khóe môi, “Tiểu nhị, đợi lát nữa đóng gói cho ta hai bình rượu hoa đào và hoa quế tốt nhất đi!”.
“Tốt.”. Tiểu nhị cười nói, bọn người Phượng Thiên Tuyết kêu đồ ăn, sau một lát, trên bàn ngọc hình tròn, bày đầy sơn hào hải vị.
Trần Băng Vũ kính một cái vui mừng kêu lên, “Thơm quá thơm quá! Vọng Nguyệt Lâu chính là tửu lầu đệ nhất kinh thành, mùi hương này, màu sắc này, thật là ở bên ngoài không có đâu!”.
Phượng Thiên Tuyết hơi ngừng lại, “Vọng Nguyệt Lâu này, là người nào kinh doanh?”.
“Vọng Nguyệt Lâu đã kinh doanh ở kinh thành mấy chục năm, nhưng kỳ quái chính là, trước nay chúng ta không nghe người ta nói rốt cuộc tửu lầu là của nhà ai, chỉ biết là lão bản nơi này vô cùng thần bí.”.
Trần Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-doc-phi-dai-ty-phe-vat-nghich-thien/2001331/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.