Chương trước
Chương sau
“Không thích quá phô trương, cho nên vẫn nên đeo một tấm lụa mỏng cho thỏa đáng.”. Phượng Thiên Tuyết khẽ cười nói, U Trúc vừa búi tóc vừa bĩu môi.

“Tiểu thư, dung nhan ngươi đã khôi phục, nên lộ mặt, làm cho những người cười nhạo ngươi đều tự vả mặt mình đi!”. U Trúc tức giận bất bình nói.

Phượng Thiên Tuyết hơi buồn cười, U Trúc vẫn là chưa từng trải, không nhìn thấu lòng người, có đôi khi đường hoàng cũng không phải chuyện tốt.

“Đúng rồi, nghe nói mặt nhị tiểu thư đã khỏi, đêm nay nàng sẽ ăn mặc long trọng nhất đi? Dù sao lúc trước chịu áp lực một thời gian dài như vậy.”. U Trúc bát quái nói.

Nhưng thật ra Phượng Thiên Tuyết không cho là đúng, xem ra mấy ngày nay, Phượng Hàm Yên cũng tiêu không ít ngân lượng mời danh y, mặt nàng chỉ tạm thời bị hủy dung, hiện giờ khôi phục hoàn toàn, phỏng chừng lại phải làm ra vẻ một phen.

“Không có việc gì, nàng ta thích mặc như thế nào thì cứ mặc như thế đó.”.

“Tiểu thư, ngươi không cảm thấy bộ váy dài màu tím này cũng quá đơn giản sao?”. U Trúc không cam lòng, sau khi tiểu thư hồi phủ, cũng không thiếu y phục.

U Trúc cũng từng làm mấy bộ váy áo hoa lệ tinh xảo cho Phượng Thiên Tuyết, nhưng mà tiểu thư thật sự rất ít mặc.

Nếu Phượng Thiên Tuyết mặc váy áo nàng làm, sẽ càng xinh đẹp đến tuyệt diễm, giật nảy mình đi?

“U Trúc, ngươi nói thật nhiều!”.

“Thực xin lỗi đại tiểu thư! Người ta là đau lòng ngươi đi, nếu đại tiểu thư không thích ăn mặc phô trương như vậy, vậy thôi!”. U Trúc có chút thất vọng, kỳ thật nàng thật sự thích đại tiểu thư ăn mặc hoa lệ một ít, hung hăng mà đánh mặt những người đó.

Giờ Dậu, ba cỗ xe ngựa từ Phượng phủ từ từ đi vào hoàng cung, Phượng Thiên Tuyết lên xe ngựa trước, đích xác thấy được Phượng Hàm Yên ăn mặc vô cùng hoa lệ.

Tuy rằng là mùa hạ, nhưng Phượng Hàm Yên mặc một cái váy dài màu đỏ thêu hỏa phượng hoàng trên cây mẫu đơn ngậm ngọc châu, thật sự đáng chú ý.

Làn váy thật dài thêu hỏa phượng hoàng và mẫu đơn tinh xảo, thân váy bồng bềnh lại có nếp uốn thích hợp, cũng thêu lá cây mẫu đơn nhàn nhạt, mà cổ áo kia, đính ngọc châu, tuy rằng không tính xa xỉ, nhưng kỹ thuật thêu và thiết kế đều rất khéo léo!

Váy hỏa phượng hoàng ngậm ngọc châu mẫu đơn, làm Phượng Hàm Yên càng như mỹ nhân đỏ rực, xinh đẹp kiều mị lại mang theo một tia nóng bỏng.

“Xem kìa, tiểu thư, nhị tiểu thư ăn mặc thật hoa lệ! Dung mạo tiểu thư không thua nhị tiểu thư, lại vẫn cố tình bảo người ta lấy một cái váy không ra gì!”. U Trúc lắm miệng không nhịn được oán giận.

Phượng Thiên Trạch nhàn nhạt cười nói: “Nếu tỷ tỷ quyết định chọn váy thanh nhã như vậy, tự nhiên có lý do riêng, U Trúc ngươi chớ có lải nhải, lỗ tai ta sắp mọc kén rồi.”.

U Trúc bĩu môi, vẫn còn muốn nói tiếp.

Đêm nay tâm tình Lâm thị tốt hơn một ít, tuy rằng hiện giờ Phượng Tử Bách xa cách với nàng, nhưng mà tốt xấu gì nhị vương tử đưa tới hai trăm vạn kim tệ để giúp Phượng phủ lúc lửa sém lông mày.

Lâm thị nhìn thấy, nhất định là nhị vương tử coi trọng Phượng Hàm Yên.

“Yên Nhi, lúc này ngươi phải biểu hiện cho tốt, lần trước ngươi làm nhị vương tử thất vọng rồi, lúc này…nữ nhi của ta giống như thiên tiên, hắn nhất định sẽ động lòng!”.

Sau khi Phượng Hàm Yên nghe xong, trên mặt đỏ bừng, “Mẫu thân, đừng nói như vậy làm Yên Nhi khó xử!”.

Phượng Hiểu Vũ ngồi ở một bên cười nói: “Mẫu thân, nghe nói Bát vương gia cũng tới.”.

Bát vương gia Hiên Viên Ôn Văn, chính là huynh đệ nhỏ nhất của hoàng đế, cả đời hắn chỉ yêu thích tranh và chữ, chưa bao giờ tham gia việc triều đình.

Bát vương gia là một trong hai vương gia Hạ Quốc, còn Hiền Vương và Linh Vương, đều ở đất phong của mình, lúc này mời tiệc bách quan, phỏng chừng cũng sẽ không tham gia.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.