“Ngươi già mà không đứng đắn.”.
“Ta không già, vừa vặn xứng với nàng!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt hài hước cười nói, vươn tay thon dài nắm chặt tay Phượng Thiên Tuyết, dùng sức kéo nàng vào lòng ôm ấp.
Tim Phượng Thiên Tuyết bắt đầu đập kịch liệt, đúng là làm sao nàng biết được, tim Hiên Viên Nguyệt Triệt cũng đập như vậy.
“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một cái!”.
Giọng nói Hiên Viên Nguyệt Triệt mang theo ôn nhu, Phượng Thiên Tuyết vừa tức vừa thẹn, “Mau thả ta ra! Sao ngươi luôn động tay động chân?”.
“Không động tay động chân, đó chính là người chết!”.
“Hiên Viên Nguyệt Triệt…Đừng hôn mặt ta!”. Tiếng Phượng Thiên Tuyết thét chói tai vọng đến rừng rậm phía trước, linh nguyệt thú hu oa một tiếng, vội vàng dùng hai móng che khuất hai mắt của mình.
Ai, nó đường đường là linh thú cao cấp, vậy mà nhận một tiểu nha đầu làm chủ, truyền đi ra ngoài nhất định sẽ làm vạn thú cười đến rụng răng!
Có điều có một Hiên Viên Nguyệt Triệt làm hậu thuẫn, miễn cưỡng… Tính ra cũng không có trở ngại đi!
Sau khi Hiên Viên Nguyệt Triệt và Phượng Thiên Tuyết rời khỏi, phía trước khu rừng này, lại hồi phục yên tĩnh như trước.
Nhưng nơi Hiên Viên Nguyệt Triệt vừa đứng, nháy mắt xuất hiện mấy thân ảnh.
Đó là ba nữ tử vô cùng mỹ lệ, một cổ nhàn nhạt sương khói bay chung quanh người các nàng, trong đó vị nữ tử áo tím lạnh lùng nhìn phương hướng Hiên Viên Nguyệt Triệt mang theo Phượng Thiên Tuyết bay đi, trong mắt nổi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-doc-phi-dai-ty-phe-vat-nghich-thien/2001265/chuong-59-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.