Chương trước
Chương sau
Nhưng thấy nam tử ngọc thụ lâm phong kia bước nhanh tới, giống như một mảnh mây trắng, khuôn mặt hắn lạnh lùng chí khí, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, khiến chúng nữ nhân tim đập lộn xộn!

"Thiên Tuyết bái kiến Đại vương tử.". Ở trước mặt người ngoài, Phượng Thiên Tuyết giả bộ như không quen Hiên Viên Nguyệt Triệt, nhàn nhạt nói.

"Phượng Hiểu Vũ bái kiến Đại vương tử! Đại vương tử, đích tỷ quá mức kiêu ngạo vô lễ, khiến Đại vương tử chê cười rồi!". Phượng Hiểu Vũ tự đắc, nàng cho rằng Hiên Viên Nguyệt Triệt mắng Phượng Thiên Tuyết nên đặc biệt cao hứng.

Hiên Viên Nguyệt Triệt lạnh lùng nhìn nàng, "Thì ra là Tam tiểu thư Phượng gia, phẩm hạnh như thế, có thể so sánh với chó, trách không được bổn vương nghe giống như chó sủa!".

Đùng --

Phượng Hiểu Vũ trừng to mắt, sắc mặt trắng bệch, "Ta ta ta... Đại vương tử, ngài hiểu lầm...".

Mặc dù đối phương là một vương tử ốm yếu, nhưng thân phận vẫn cao hơn dân chúng bình thường.

Ở trong mắt thiếu nữ chung quanh, dung mạo của Hiên Viên Nguyệt Triệt so với mấy vương tử khác, là vô cùng khuynh thành.

Nếu có thể gả cho vương tử như vậy, dù là ốm yếu thì có như thế nào? Dù là bị Vương tử khác xem thường thì như thế nào, ngọc thụ lâm phong như vậy, nhan sắc khuynh thành như vậy, khiến vô số thiếu nữ mắt hiện hình trái tim.

"Đại vương tử chớ chê cười, từ nhỏ Tam muội đã đi theo Nhị di nương, tính cách đã là như thế, thường xuyên đổi trắng thay đen, thần kinh thác loạn, miệng toàn nói bậy, mong rằng Đại vương tử không trách mắng nàng.". Phượng Thiên Tuyết một bộ thành kính, khiến Hiên Viên Nguyệt Triệt thật muốn điên lên.

Nha đầu kia ác độc phúc hắc như thế, nhưng mà mặt ngoài thoạt nhìn thật đúng là đang xin tha cho Phượng Hiểu Vũ, khiến hắn không thể không phục!

Người chung quanh nghe xong, lập tức nở nụ cười.

Phượng Hiểu Vũ tràn ngập lửa giận, nhưng đối phương lại là Vương tử, căn bản không thể so đo với hắn, đành phải hung hăng trừng mắt liếc Phượng Thiên Tuyết, quay đầu liền chuồn mất.

Một bên, Bát công chúa mặt âm trầm, chua ngoa mà kêu lên, "Hoàng huynh ngươi lại đi ra dọa người à..., lỡ phát bệnh thì phải làm sao...".

Hiên Viên Nguyệt Triệt lạnh nhạt nhìn lại, Bát công chúa này thật sự bị Hoàng hậu làm hư, "Hoàng muội ngươi lại phát bệnh rồi sao? Bệnh của bổn vương, đã sớm trị!".

Mặt của Bát công chúa trướng đến đỏ bừng, chỉ vào Hiên Viên Nguyệt Triệt lắp bắp kêu la: "Ngươi ngươi...".

"Bát công chúa, mau mau theo nô tỳ đi báo danh!". Cung nữ kia thấy Bát công chúa đang định gây họa, vội vàng kéo nàng nhanh chóng rời hiện trường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của Bát công chúa bởi vì phẫn nộ mà méo mó, trong hoàng cung, ai cũng đều xem thường Hiên Viên Nguyệt Triệt, cung nữ kia sợ cái gì?

Bát công chúa cực ít xuất cung, vừa ra ngoài sẽ hủy hình tượng như vậy, cung nữ kia phát lạnh trong lòng, trở lại nội cung, chỉ sợ Hoàng hậu nhất định sẽ trách phạt nàng.

"Hay lắm, chó điên đều rời đi, Tuyết Nhi, đến phiên nàng báo danh rồi kìa!". Hiên Viên Nguyệt Triệt khẽ cười một tiếng, hắn thân thiết với Phượng Thiên Tuyết, khiến Trần Tĩnh Hiên đứng một bên rất không thoải mái.

Nhưng đối phương là Vương tử, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Hiên Viên Nguyệt Triệt xuất hiện, khiến cho toàn thành náo động.

Trước đây hắn chưa bao giờ xuất hiện trong kinh thành, cho nên đám dân chúng chỉ nghe thái giám trong nội cung truyền ra lời đồn hắn là nam tử ốm yếu.

Nhưng mà hôm nay, thấy mặt mũi Hiên Viên Nguyệt Triệt tràn đầy sinh khí, thân hình cao lớn, khí chất tôn quý phi phàm, làm gì giống Vương tử ốm yếu trong lời đồn kia?

"Thiên Tuyết tỷ, ngươi quen Đại vương tử sao?".

"Không quen!". Phượng Thiên Tuyết nhìn lướt qua Hiên Viên Nguyệt Triệt, vội vàng nói.

"Sao lại không quen, ngay cả thân thể của bổn vương cũng đã chạm, Tuyết Nhi, nàng thật đúng là thích nói dối!". Hiên Viên Nguyệt Triệt cảnh cáo liếc qua Trần Tĩnh Hiên, cười nhẹ nói.

Trần Tĩnh Hiên chỉ cảm thấy da đầu run lên, Đại vương tử này... Tại sao lại nói như vậy.

Mọi người kinh ngạc một hồi, Phượng Thiên Tuyết giựt giựt khóe miệng, "Đại vương tử... Thực thích nói giỡn, đi, đến phiên chúng ta báo danh rồi!".

Phượng Thiên Trạch không hiểu nhìn Hiên Viên Nguyệt Triệt, vì sao hắn cảm thấy Đại vương tử này rất chân thành đối với tỷ tỷ, cũng có cảm giác rất chiếm hữu?

Nhìn nha đầu chạy trốn, Hiên Viên Nguyệt Triệt thản nhiên cong khóe môi lên, Bách Hoa hội -- chính là thịnh hội để hắn thổ lộ với nha đầu, hắn sao có thể bỏ qua?

"Lam Thạch, đi ghi danh cho bổn vương!".

Hiên Viên Nguyệt Triệt cười nói.

Lam Thạch khiếp sợ không thôi, hai mặt nhìn nhau với Mị Thủy, nhưng vẫn không nói gì, trầm mặc đi báo danh.

Dù sao quý tộc hoàng tộc, cũng có thể đi đường tắt.

Người báo danh phần lớn là hạ nhân của các thiên tài, nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết tự thân báo danh, nhao nhao lộ vẻ khinh bỉ.

"Kia chính là Phượng Thiên Tuyết? Nghe nói nàng là thiên kim đích nữ đầu tiên dám đấu võ đài với vị hôn phu trên đại lục Thiên Long, chậc chậc, thật là mất mặt!".

"Đúng nha, chỉ là cấp bốn mà cũng dám báo tên, chủ tử nhà ta chỉ một đầu ngón tay cũng có thể nghiền nát nàng rồi!".

"Đúng, hóa ra nàng bị thiểu năng, đến tìm cảm giác tồn tại à, cẩn thận đến lúc đó cả mạng cũng mất!".

Đám thủ hạ của các thiên tài kia nhao nhao nghị luận, tuyệt không cố kỵ Phượng Thiên Tuyết. Dù nàng nghe được thì đã thế nào, trong ngày báo danh Bách Hoa hội, cấm động võ tại quảng trường Thiên Thu.

"Tỷ, những người này nói tỷ như vậy, thực đáng giận!".

Phượng Thiên Trạch tức giận bất bình kêu lên, Phượng Thiên Tuyết cười nhạt một tiếng, "Thiên Trạch, phải gắng giữ bình tĩnh, coi như chúng ta lợi hại hơn chủ tử của bọn hắn, nhưng cũng đừng quá lộ liễu, cũng không cần phách lối như vậy!".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.