Gương mặt hơi dài thanh tú tuấn dật của Phượng Thiên Trạch giờ phút này phủ đầy hơi mù, tuy rằng Phượng Thiên Tuyết đề cao hắn như vậy, nhưng hắn vẫn là một đứa trẻ, mà Phượng Thiên Tuyết đã sống qua một đời rồi.
Lúc trước Phượng Thiên Trạch quá ít tiếp xúc với bên ngoài, bình thường đều bị giam trong Dược Viên, suốt ngày bị bắt đi hái, phơi nắng dược thảo vân vân.
Với hắn mà nói đạo lí đối nhân xử thế quả thực như một tờ giấy trắng, chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm gì.
"Ha! Nói như chính mình thật cao quý ấy, ta thấy ngươi chỉ là phế vật tự cao tự đại mà thôi, mới là cấp bốn, lại dám kiêu ngạo như vậy!". Một tiếng cười lạnh truyền đến, không thể nghi ngờ, lời nói vừa rồi của Phượng Thiên Tuyết đã bị người nọ nghe thấy.
Người bước đến là hai tùy tùng mặc loại tơ lụa tốt nhất, phía sau bọn hắn mới đúng là chủ tử!
Thiếu niên kia một bộ áo lam, một bộ tóc xanh buộc cao trên đỉnh đầu, sợi tóc bồng bềnh rơi xuống rung động theo gió, hai tay thiếu niên chắp ở sau lưng, ánh mắt ngạo nghễ, lạnh lùng quét qua bên người Phượng Thiên Tuyết!
Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, mỗi một bước đều như mây trôi nước chảy, mượt mà không thôi!
Hai tùy tùng xem thường nhìn Phượng Thiên Tuyết, đi theo thiếu niên tóc xanh vào nơi dành cho khách quý!
"Trời ạ, kia không phải là thiên tài Thanh Đạo tông - Lam Kinh Phong sao?".
"Ta chưa từng gặp, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-doc-phi-dai-ty-phe-vat-nghich-thien/2001233/chuong-67-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.