Chương trước
Chương sau
Huyền Vương có vài phần thất vọng, nhưng nhanh chóngmỉm cười, “Lúc trước hiểu lầm Phượng cô nương, mong rằng cô nương không ghi hận bổn vương.”.

Huyền Vương tốt xấu gì cũng là đại trưởng bối cùng Tĩnh Đế, vậy mà có thể ôn hòa xin lỗi Phượng Thiên Tuyết như vậy, làm nàng hơi kinh ngạc, cười lắc đầu.

“Huyền Vương không cần để trong lòng, dược đan kia vốn là sư phụ ta luyện, hơn nữa đều là phương thuốc thượng cổ, Huyền Vương chưa từng nghe qua cũng thực bình thường.”.

“Phương thuốc thượng cổ!”. Hai mắt Huyền Vương phát ra ánh sáng xanh, vội vàng khẩn cầu lần nữa: “Khi sư phụ Phượng cô nương trở về, có thể thỉnh tôn sư ngươi gặp ta một chút không?”.

“Huyền Vương yên tâm, tiểu nữ tử sẽ làm hết sức!”.

Nghe được Phượng Thiên Tuyết đáp ứng, lúc này Huyền Vương mới yên lòng, còn cho nàng một tấm lệnh bài, mặt trên có khắc một cái huyền tử, đó là tượng trưng cho thân phận cao quý của Huyền Vương!

Bốn đệ tử của Huyền Vương khiếp sợ vô cùng, không nghĩ tới tôn sư luôn cao ngạo vậy mà đem minh bài thân phận của mình giao cho Phượng Thiên Tuyết.

“Bài này tượng trưng thân phận của bổn vương, nếu Phượng cô nương có yêu cầu gì, có thể cầm minh bài này đến Hoàng cung cầu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ đápứng yêu cầu củacô nương, cũng có thể cầm bài này, ở bất kỳthời điểm nào cầu kiến bổn vương!”.

Phượng Thiên Tuyết có chút kinh ngạc vớiân sủng này, được Huyền Vương ân sủng, nàng thật sự không mong đợi, bởi vì nhận lấy minh bài này, không biết có thêm bao nhiêu người đố kỵ, hận không thể đem nàng băm thành vạn mảnh!

“Huyền Vương đại nhân, minh bài này quá quan trọng đối với ngài, tiểu nữ không thể nhận lấy!”.

Phượng Thiên Tuyết vội vàng cự tuyệt. 

Huyền Vương lạnh mặt, “Nếu ngươi không thu nhận, đó chính là xem thường bổn vương!”.

Á…… Huyền Vương là lão nam nhân độ năm sáu chục tuổi, như thế nào ngữ khí kiêu ngạo như vậy?

Phượng Thiên Tuyết đành phải kiên trì thu nhận, Huyền Vương nói qua loa vài câu cùng nàng, càng lệnh cho người tra rõ tất cả huyền thuật sư, xem có người của Thiên Độc hay không, nhất định phải bắt được người hạ độc mới thôi!

Chờ sau khi Huyền Vương rời khỏi, đám người Phượng Thiên Trạch hưng phấn vô cùng, “Tỷ, không nghĩ tới lúc này tỷ lại thu phục cảHuyền Vương!”.

U Trúc cũng rơm rớm nước mắt, “Tiểu thư, ngươi thật sự càng ngày càng cường đại rồi, U Trúc vừa rồi còn khẩn trương lo lắng!”.

Thanh Phong và Minh Nguyệt nhìn nhau, vui sướng mà cười, ánh mắt bọn họ thật sự không sai, chủ nhân Phượng Thiên Tuyết này, thật là nông sâu khó dò, chỉ sợ về sau thiên hạ đều do nàng sở hữu!

Mà Thập vương tử vui mừng vô cùng, luôn mời Phượng Thiên Tuyết ra ngoài ngắm trăng uống trà.

Phượng Thiên Tuyết cũng không nhiều chuyện, liền cùng Thập vương tử đi.

Giờ này khắc này, hai thiếu nữ ở mặt sau quán nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, Thượng Quan Tĩnh Nhi hít một hơi thật sâu, “Không nghĩ tới… nha đầu hèn hạ kia, vậy mà giải được độc của phái Thiên Độc!”.

“Đúng vậy, ta nghĩnữ nhân kia nhất định sẽ bị chèn ép, chính là không ngờ tới…Đúng rồi, nàng làm sao phá giải Hoàn độc phệ thần bạo tâm? Chẳng lẽ cũng là vì sư phụ nàng để lại giải dược?”.

Thanh Nhi kinh ngạc nói.

Tĩnh Nhi gật đầu, lôi kéo Thanh Nhi lập tức rút lui, các nàng tuy rằng tu ẩn thân thuật, nhưng mà huyền thuật các nàng quá thấp, nếu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thuật ẩn thân thất bại thảm hại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.