Chương trước
Chương sau
Hiện giờ nàng gặp phải như thế, rất nhiều thiếu nữ thiên tài bị nàng âm thầm ức hiếp qua đều cảm giác được từng đợt thống khoái.

Trinh Như Ý lại bò lên một lần, nàng đã không có linh lực lại thi triển Như Ý Kiếm, chỉ có thể dùng phương pháp khác!

Đúng, nàng còn có một tuyệt bảo —— nổ mạnh phù! Cái nha đầu này, nàng cần thiết phải chết!

Phía trên lôi đài, không phải Phù Sư đều có thể sử dụng nổ mạnh phù, chỉ cần ngươi có được, mặc kệ là cái ám khí gì, vũ khí, Linh Khí, Thánh Khí, đều có thể dùng!

“Nổ mạnh phù, Nổ!”

Trinh Như Ý đem nổ mạnh phù trong tay, hung hăng ném Phượng Thiên Tuyết!

“Vậy mà dùng nổ mạnh phù!”

“Điện hạ, Phượng cô nương có nguy hiểm!” Mị Thủy khiếp sợ, nàng thích Phượng Thiên Tuyết nha đầu này từ đáy lòng, cho nên giờ khắc này nàng cũng vô cùng khẩn trương.

Hiên Viên Nguyệt Triệt lại hơi cong cong khóe môi, chỉ có hắn biết Phượng Thiên Tuyết là Phù Sư, cho nên nàng tất không có việc gì.

Phượng Thiên Tuyết trên đài, trước khi Trinh Như Ý ném ra nổ mạnh phù, đã ngửi được mùi vị lá bùa kia.

“Trấn định phù!”

Một đạo lam quang bay ra, chợt nổ tung nổ mạnh phù màu vàng bay đi!

Ầm ——

nổ mạnh phù của Trinh Như Ý, dĩ nhiên nổ mạnh rồi.

Thấy được hết thảy, thật nhiều người lo lắng cho Phượng Thiên Tuyết!
Trinh Như Ý cũng lạnh lùng nở nụ cười, nhưng trong nháy mắt kế tiếp kia, nụ cười nàng đọng lại ở bên môi!

Chỉ thấy trấn định phù màu lam của Phượng Thiên Tuyết, lập tức uy lực nổ mạnh, linh khí, nháy mắt thu thập trong phù, rồi sau đó phụt một tiếng, hóa thành bột phấn!

Đối phó với nổ mạnh phù, chỉ có dùng trấn định trữ hoặc là hấp thu phù, hai loại phù này Phượng Thiên Tuyết đều đã vẽ, hơn nữa vẫn là lam phù!

“Trời ơi, Phượng Thiên Tuyết thắng!”

“Đúng vậy, nàng cũng không có một chút thương tổn, còn có lam phù!”

“Xem ra sư tôn của nàng, là một Phù Sư mạnh siêu cấp!”

Mọi người sôi nổi nghị luận.

Nhị trưởng lão nóng nảy lên, bay thẳng đến lôi đài vứt một ít Dược Đan.

“Ý nhi, đó là hồi khí đan, nhanh nhanh ăn vào!”

Trinh Như Ý nhận lấy, lại nuốt một viên hồi khí đan, cầm lấy kiếm.

“Như Ý Kiếm —— tam trọng trảm!”

Một tiếng quát nhẹ, linh lực trong cơ thể Trinh Như Ý lập tức bị hấp thu rồi.

Phượng Thiên Tuyết thấy nàng không chịu nhận thua, hừ lạnh một tiếng, “Ánh sáng đom đóm che trời —— đệ tam trọng, hủy diệt!”

Trong lòng bàn tay nàng, phát sáng huỳnh quang, toàn bộ bay về phía kiếm của Trinh Như Ý trong nháy mắt!

Oanh ——

Trời đất lại dao động một trận.

Mọi người kinh hãi không thôi, lại nghe Trinh Như Ý hét thảm một tiếng, ngay sau đó có tiếng người nặng nề rớt trên mặt đất.

Mọi người mở to hai mắt nhìn, Phượng Thiên Tuyết vừa mới ra một chiêu, trực tiếp hủy diệt Như Ý Kiếm sao?

Thật mạnh!

Chủ trì nhảy lên đài, “Đợt thứ hai, Phượng Thiên Tuyết thắng!”

“Oa, lại là Phượng Thiên Tuyết thắng!”

“Phỏng chừng nàng đánh khắp lôi đài vô địch thủ!”

“Đúng vậy, thật cường hãn!”

Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn thoáng qua Trinh Như Ý trên mặt đất, nàng không đứng dậy nổi, thần thuật của Phượng Thiên Tuyết quá lợi hại.

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão vội vàng chạy tới bên người Trinh Như Ý, cũng có một đám đệ tử Như Ý Tông, hỏi han nàng ân cần.

Phượng Thiên Tuyết nhảy xuống lôi đài, nàng chắp tay, “Trinh cô nương, đa tạ!”

Trinh Như Ý thở phì phò, chỉ cảm thấy xương cốt mình đều sắp tan, nàng bạch liên hoa cười cười, “Không có việc gì…… trên lôi đài, chắc chắn có thắng thua!”

Nhưng mà nàng nhất định sẽ cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão tìm cơ hội giết Phượng Thiên Tuyết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.