Edit: Sahara
"Không cần!"
Vân Lạc Phong lau vết máu nơi khóe miệng, môi cong lên: "Bao nhiêu năm qua, Vân Lạc Phong_con gặp không ít địch thủ, nhưng con chưa từng bại trận!"
"Lần này không giống!"
Vân Lạc Phong nâng tầm mắt, ánh mắt kiên định, bạch y nhẹ bay, đẹp nhưng không mất phần khí phách.
"Mẹ ơi...."
Vân Sơ Thiên đứng một bên, nắm tay nhỏ siết chặt, đôi mắt to lấp lánh đầy vẻ lo lắng, cứ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp mắt.
Vân Lạc Phong lại nhanh chóng lao vào vòng chiến với Dư Thiên, mọi người nhìn lên chỉ thấy được tàn ảnh xẹt qua xẹt lại chứ không cách nào nhìn rõ chiêu thức từng người.
"Dừng tay!"
Đột nhiên, một tiếng quát phẫn nộ vang lên, tiếng quát này làm những người đang đánh giữa không trung dừng lại.
Đặc biệt là đám người Dư Thiên, trong mắt họ đều lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.
Dưới sự dìu đỡ của Long La, tộc trưởng tộc Tổ Long chậm rãi đi đến, có lẽ do thương thế chưa lành nên gương mặt già nua có phần tái nhợt, tuy nhiên bước chân của ông lại rất vững vàng.
"Bốn người các ngươi tới tộc Tổ Long ta quấy rối, bây giờ còn muốn giết người trên địa bàn tộc Tổ Long ta nữa sao?"
Dư Thiên cười châm chọc: "Ta không giết con rồng già như ngươi là vì muốn lợi dụng ngươi để dụ Vân Lạc Phong tới, bây giờ con ranh này đã tới, cũng không cần giữ lại ngươi làm gì nữa. Chờ giết nó xong, ta sẽ để tộc Tổ Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892801/chuong-2143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.