Edit: Sahara
"Ta đếm đến ba, nếu Vân Lạc Phong còn không xuất hiện, ta sẽ làm ấu long này máu nhuộm tại đây." Phượng Vĩnh giơ cao trường kiếm trong tay, vẻ mặt tàn nhẫn vô tình, đôi mắt sắc bén dừng lại trên gương mặt bé nhỏ trắng bệch, không hề có chút cảm giác đồng tình nào.
"Một....."
"Hai....."
"Ba...."
Phượng Vĩnh Thanh đếm rất thong thả, nhưng mỗi tiếng đếm lại như một đòn búa tạ đánh mạnh vào tim mọi người.
Mẹ của ấu long càng khóc lóc thảm thiết, muốn bức đứt dây thừng trên người, ánh mắt tuyệt vọng kia làm ai nhìn thấy cũng có cảm giác tan nát cõi lòng.
"Không cần đợi nữa, giết nó đi!" Dư Thiên lạnh lùng nhìn qua, thản nhiên nói.
Một con rồng mà thôi, đối với nhân loại bọn họ, chúng cũng không khác gì súc sinh.
Phượng Vĩnh Thanh cũng không chần chừ lâu hơn, kiếm giơ cao cứ thế chém xuống, nhắm thẳng đầu ấu long.
Ấu long quên cả việc khóc lóc, ánh mắt ngây dại, cả thế giới quanh nó đều rơi vào tĩnh lặng.
Mẹ ấu long trực tiếp hôn mê bất tỉnh, các tộc nhân khác cũng không đành lòng nhìn, điều duy nhất bọn họ có thể làm lúc này là nhắm mắt, nhưng thân thể lại run rẩy không ngừng....
Họ run rẩy không phải vì sợ, mà là vì phẫn nộ.
Chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ khiến đám nhân loại này sống không bằng chết!
Keng!
Thanh kiếm Phượng Vĩnh Thanh đang chém xuống đột nhiên bị cái gì đó đánh trúng, làm thế kiếm phải dừng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892799/chuong-2141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.