Edit: Sahara
"Hửm?"
Ánh mắt tộc trưởng đột nhiên dừng lại trên người Tiểu Trùng Trùng, hai mày nhíu chặt: "Tiểu tử, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"
Mặt Tiểu Trùng Trùng đầy vẻ khó hiểu: "Tôi không quen ông!"
Trong ấn tượng của Tiểu Trùng Trùng, quả thật không có tộc trưởng.
"Vậy sao?" Thần sắc tộc trưởng có hơi mông lung, tộc trưởng luôn cảm thấy hơi thở trên người Tiểu Trùng Trùng rất quen thuộc.
"Long Nham, ngươi còn không mau tạ lỗi với tiểu tử kia!"
Tộc trưởng chợt nhớ tới sai lầm của Long Nham, lạnh giọng nói.
"Vâng!" Long Nham từ từ đi tới trước mặt Tiểu Trùng Trùng, vẻ mặt có phần hổ thẹn: "Tiểu công tử, chuyện này xác thật là lỗi của lão phu, lão phu nhiều lần đắc tội, mong tiểu công tử lượng thứ."
Tiểu Trùng Trùng hừ, kiêu căng hất cằm: "Có phải ông đã quên trước đó đối xử với ta thế nào không? Còn dám không để chủ nhân, chủ mẫu ta vào mắt, bây giờ lại muốn ta tha thứ cho ông? Nằm mơ!"
"Vậy cậu muốn thế nào mới chịu tha thứ cho lão phu?" Long Nham hạ giọng, nói.
Tiểu Trùng Trùng sờ sờ cằm: "Nể tình vừa rồi ông lấy thân mình chắn nguy hiểm, ta có thể cho ông một cơ hội, nếu ông có thể giết hết mấy kẻ đến bao vây ta vừa rồi, ta sẽ tha thứ cho ông."
Thực tế, khi Long Nham lấy thân mình chắn nguy hiểm cho bọn họ, Tiểu Trùng Trùng đã không còn hận lão nữa rồi.
Làm vậy chẳng qua là muốn Long Nham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892766/chuong-2108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.