Edit: Sahara
"Xem ra ngươi đúng là có quen biết ta!" Khóe môi nam tử cong lên, nụ cười bình đạm mờ ảo nở rộ, nhìn như không có thật: "Kiếp trước, ta có phải được gọi là Tuyệt Thiên không?"
Lúc mới nghe hai chữ Tuyệt Thiên, lão giả không giấu được vẻ phẫn hận, nhưng hiện tại thì lão đã bình tĩnh, nghe hỏi như vậy liền cười chế giễu: "Ta mặc kệ kiếp trước ngươi có thân phận gì, ta chỉ biết kiếp này thực lực của ngươi không bằng ta. Bây giờ ngươi đã tự dâng mình tới cửa, vậy ta sẽ giết ngươi để rửa mối nhục năm xưa!"
Ầm!
Đột nhiên, khí thế trên người lão giả bùng phát, tập kích về phía Tuyệt Thiên, sát ý nghiêm nghị thể hiện quyết tâm phải giết được nam tử kia mới thôi.
Khí tràng lão giả quá cường đại, lão lướt qua tới đâu, cuồng phong nhấc lên tới đó, cỏ cây chung quanh đều bị cuốn tróc góc.
Vân Tiêu ôm Vân Lạc Phong vào lòng bảo hộ chặt chẽ, dùng tay áo ngăn chặn gió lốc, ánh mắt tập trung đề phòng tình huống bất trắc xảy đến.
"Vân Dực!"
Nhìn lão giả lao về phía Tuyệt Thiên, Vân Lạc Phong hét lớn một tiếng, Vân Dực lập tức xuất hiện chắn trước mặt Tuyệt Thiên, giơ tay đỡ đòn tấn công của lão giả.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ trên người Vân Dực, cả người Vân Dực văng ra xa, da tróc thịt bong, cũng may Vân Dực là con rối, dù hiện giờ đã có ý thức nhưng vẫn không biết đau đớn như cũ, nếu không, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892755/chuong-2097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.