Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Những người khác không biết Thần Quân là cảnh giới nào, nhưng có thể khiến Tần Nguyên thất sắc, vậy chứng tỏ là cao hơn thực lực hắn ta.

"Vân Dực, ngươi...." Vân lão gia tử xoa xoa ngực cho thuận khí, xong lại hỏi Vân Dực bằng giọng ôn hòa: "Ngươi đột phá Thần Quân tự bao giờ?"

Hỏi xong Vân lão gia tử mới sực nhớ, Vân Dực là con rối, làm sao biết trả lời ông?

Nhưng một màn tiếp theo lại khiến Vân lão gia tử trợn mắt há hốc mồm, tim ông sợ đến mức muốn rớt ra ngoài.....

"Chuyện cụ thể thì thuộc hạ không rõ, thuộc hạ chỉ nhớ sau khi ăn vài tia sấm thì đột phá." Vân Dực đôn hậu gãi gãi đầu, gương mặt trước sau vẫn lạnh tanh như một: "Có điều, mùi vị sấm sét không tệ, thật muốn ăn thêm mấy cái."

Khóe miệng Vân lão gia tử co rút...

Những người chung quanh cũng nhịn không được mà hít khí lạnh.

Vân Dực là một con rối, bây giờ lại có tư duy, điều này chứng minh cho cái gì?

Chứng minh việc.... Vân Lạc Phong có thể tạo ra con người?

Tuy nhiên.....

Bởi vì ăn sấm sét nên đột phá? Còn muốn ăn thêm vài cái là ý gì?

Hắn cho rằng sấm sét là rau củ nhà hắn trồng à?

"Rút!" Tần Nguyên nghiến răng, hạ lệnh.

Hắn vừa xoay người thì cách đó không xa bỗng truyền tới những âm thanh ầm ầm.

Ngay sau đó, lôi kiếp kéo đến.....

Vân Dực vừa nhìn thấy sấm sét thì hai mắt lập tức phát sáng, hắn gầm nhẹ một tiếng rồi lao mình về hướng có lôi kiếp, ánh mắt kia giống như nhìn thấy đồ ăn ngon, không cách nào chống cự lại sức hấp dẫn của nó được.

Xác thực, đối với Vân Dực thì sấm sét quả mà mỹ thực của hắn.

Tuy nhiên, thực lực Vân Dực đã tới cảnh giới Thần Quân, phía sau chính là Chân Thần, mà Chân Thần đâu có dễ đột phá như vậy. Cho nên, dù hắn có ăn bao nhiêu sấm sét cũng không thể đột phá Chân Thần được.

Có điều.....

Sấm sét ngoại trừ có tác dụng giúp Vân Dực đột phá, còn có thể đấp nặn cơ thể hắn, làm cơ thể hắn càng cường tráng hơn, đây cũng là một chỗ tốt hiếm có.

Hai chân Tần Nguyên chợt nhũn ra, cả người đều run rẩy: "Thần Quân, lại thêm một Thần Quân."

Trời ạ!

Bên cạnh Vân Lạc Phong rốt cuộc là những quái vật gì thế này?

Ngay cả Tần gia bọn họ, bồi đắp bao nhiêu năm mà đến giờ cũng chỉ có một Thần Quân Giả....

Tần Nguyên không quan tâm đến những người khác của Tần gia nữa, hắn thừa dịp mọi người đang tập trung chú ý đến lôi kiếp, muốn nhân cơ hội này bỏ trốn.

Kỳ Tô phát hiện Tần Nguyên có ý định đào tẩu, lập tức quát lớn: "Bắt hắn lại cho ta!"

Tức khắc, tất cả Thần Tôn Giả đang có mặt đều được huy động, xông tới bao vây Tần Nguyên.

Ngay lúc bọn họ sắp bắt được hắn thì Tần Nguyên đột nhiên biến mất.

Không sai! Là biến mất! Quan trọng nhất là không ai biết hắn biến mất bằng cách nào.

"Để hắn chạy thoát rồi!" Tề Linh ảo não, nếu bắt được tên kia, có lẽ sẽ tìm được cách đi đến Linh Thần Đại Lục.

Kỳ Tô mấp máy môi nhưng lại không nói được lời nào, hắn cũng rất bực bội, gương mặt tuấn mỹ lập tức nghiêm túc hẳn lên.

"Mọi người...." Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt: "Ta có thể hỏi một câu không, Thần Quân rốt cuộc là gì vậy?"

Nàng chỉ nghe Tần Nguyên nói Vân Dực là Thần Quân, bây giờ mẫu thân của sư phụ cũng đột phá Thần Quân.

Nhưng nàng lại không biết Thần Quân có nghĩa là gì...

Kỳ Tô nhìn Lâm Nhược Bạch, rất kiên nhẫn giải thích: "Phía trên Thần Linh là Thiên thần, trên Thiên Thần là Thần Tôn! Tên khốn kiếp vừa nãy chính là Thần Tôn Giả! Thần Quân là cảnh giới trên Thần Tôn và dưới Chân Thần!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.