Edit: Sahara
Hồng Lăng nhắm mắt lại, rất lâu sau ông mới mở mắt ra, đau thương trong mắt chỉ tăng thêm chứ chẳng nguôi được phần nào. Hồng Lăng nhìn xác con gái mình lẳng lặng nằm yên trên đất.
Ông đi đến cạnh xác con gái, ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt vuốt gương mặt đã mất hết huyết sắc của Hồng Loan.
"Chuyện này không thể trách các người, muốn trách thì phải trách đám người Tần gia tán tận lương tâm kia."
Dù chìm trong đau thương, nhưng Hồng Lăng vẫn còn giữ được lý trí.
Ông biết chuyện gì không thể oán trách người Vân gia.
"Loan Nhi, con đừng sợ, cha sẽ không để con cô đơn một mình." Hồng Lăng ôm thi thể Hồng Loan lên, bước từng bước nặng nề đi vào trong phủ đệ châu chủ.
Hồng Lăng bước đi nặng nề nhưng vẫn rất trầm ổn. Tuy nhiên, nhìn bóng lưng của ông, người ta lại có cảm giác như ông có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Lão châu chủ!"
Chúng trưởng lão Đông Châu đều biến sắc, sợ Hồng Lăng sẽ nghĩ quẩn.
Nghe thấy tiếng gọi phía sau, Hồng Lăng ngừng bước, ông lại rũ mắt nhìn gương mặt con gái mình, cố nén bi thương mà nói: "Ta chỉ muốn đơn độc làm bạn với con ta một lát, sẽ không nghĩ quẩn, các ngươi cứ yên tâm!"
Nói xong, ông lại tiếp tục cất bước, bỏ lại mọi người đứng dõi theo phía sau.
Mà lúc này, trên không trung, Nam Cung Vân Dật hóa bi thương thành sức mạnh, liều mạng chiến đấu.
Dưới cách đánh không muốn sống của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892695/chuong-2037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.