Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

"Mẫu thân, để nữ nhi giúp người báo thù!" Vân Lạc Phong cười từ tốn: "Lãng Tân Nguyệt, không biết ngươi đang định đi đâu vậy? Ân oán giữa mẹ ta và ngươi cứ bỏ qua như vậy, không tính nữa à?"

Mắt Lãng Tân Nguyệt tối đi, ả cười trào phúng: "Sao hả? Trốn trong tối lâu như vậy, bây giờ mới chịu lộ mặt? Ngươi luôn miệng gọi Vân Nguyệt Thanh là mẫu thân, nhưng theo ta thấy, ngươi cũng chẳng để tâm đến ả ta bao nhiêu, bằng không ngươi đã không dùng ả làm mồi nhữ, dùng mạng của ả để làm ta bị thương."

Vân Lạc Phong nhíu mày, không hiểu Lãng Tân Nguyệt đang nói cái gì, mà nàng cũng lười nhiều lời vô nghĩa với Lãng Tân Nguyệt.

"Vân Tiêu, thù của mẫu thân, ta muốn tự mình báo, chàng ở bên cạnh quan sát là được."

Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm!"

Nhìn dáng vẻ tự tin của Vân Lạc Phong, Lãng Tân Nguyệt chợt cười phá lên: "Tiểu nha đầu, ta thừa nhận thiên phú của ngươi không tệ, nhưng ngươi cho rằng với bản lĩnh của ngươi, có thể đánh bại một Thần Quân Giả như ta? Ý nghĩ này cũng quá kỳ lạ rồi."

Khóe môi Vân Lạc Phong cong cong: "Nếu ngươi là một Thần Quân Giả chân chính, muốn đánh bại ngươi.... Có lẽ ta sẽ phải tốn chút công phu."

"Đáng tiếc, tu vi Thần Quân này của ngươi.... Chỉ là giả mà thôi."

Lời này của Vân Lạc Phong vừa vang lên giữa đêm tối tĩnh lặng, thì mặt Lãng Tân Nguyệt lại biến sắc lần nữa.

Nhìn vẻ mặt Lãng Tân Nguyệt, Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, hơi hơi nâng cằm lên, như cười như không mà nói: "Đối phó với kẻ Thần Quân giả như ngươi, tất nhiên không cần phu quân ta động thủ, ta còn sợ làm bẩn tay chàng."

Thực tế thì do Vân Lạc Phong muốn tự mình giáo huấn Lãng Tân Nguyệt, nên mới không cho Vân Tiêu động thủ.

Lãng Tân Nguyệt hại mẫu thân nàng thê thảm như thế, sao nàng có thể tha cho ả ta được?

"Đúng là ngông cuồng!"

Lãng Tân Nguyệt hừ lạnh, thân mình chợt động, lực lượng cường đại dồn vào chiêu thức tấn công, lấy khí thế che trời lấp đất đánh về phía Vân Lạc Phong.

Cuồng phong chợt nổi lên....

Dưới cuồng phong thổi tới, ba ngàn sợi tóc đen nhánh bay múa trong gió, hòa cùng màu trắng của y phục trên người Vân Lạc Phong, càng làm cho người ta có cảm giác xuất trần.

Ầm!

Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm Lãng Tân Nguyệt đâm vào người Vân Lạc Phong.....

Một bộ áo giáp vẩy rồng cứng rắn dùng tốc độ nhanh như chớp bao phủ khắp người Vân Lạc Phong.

Keng một tiếng, bàn tay Lãng Tân Nguyệt run lên, cả cánh tay đều thấy tê dại, trong đáy mắt Lãng Tân Nguyệt xuất hiện một tia hoảng sợ, nhưng nhiều hơn là tham lam.

Long Lân Giáp này.... Là một bảo vật!

Vân Lạc Phong cũng nhìn thấy biểu cảm trong mắt Lãng Tân Nguyệt, nàng nhếch mép cười khẩy: "Muốn Long Lân Giáp của ta?"

"Bảo vật như vậy nằm trong tay ngươi, đúng là lãng phí!"

Ngụ ý, chỉ có Thần Quân Giả như Lãng Tân Nguyệt mới xứng đáng có được Long Lân Giáp.

"Muốn lấy cũng không phải không được, có bản lĩnh thì cứ tới đây lấy." Vân Lạc Phong cười gian trá liếc nhìn Lãng Tân Nguyệt: "Từ trước đến nay, đã có không ít người thèm thuồng bộ giáp này của ta. Đáng tiếc, họ đều không còn mạng mà hưởng."

Câu nói cuối cùng vừa dứt, sát khí trên người Vân Lạc Phong càng tăng lên mạnh mẽ, nhiệt độ chung quanh giảm thấp thật nhanh, áp lực vô hình làm mọi người không tài nào thở nổi....

"Đó là do những người đó không có bản lĩnh, còn ta.... Không giống như chúng!" Lãng Tân Nguyệt lạnh lùng nói: "Hôm nay, ta sẽ đánh bại ngươi, để ngươi biết quá ngông cuồng sẽ phải trả giá gì."

Tuy nhiên, ngay thời điểm Lãng Tân Nguyệt xông về phía Vân Lạc Phong, thì cả người ả bỗng nhiên chao đảo, rồi bất ngờ quỳ phịch xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.