Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Tích tắc sau đó, Phong Cẩm bất ngờ khựng bước, đơn giản là do thiếu niên tuấn mỹ phía sau bỗng nói một câu: "Nếu kiếp sau ta là nữ tử, ngươi là nam nhân, vậy ngươi có nguyện ý lấy ta làm thê tử không?"

Tuyệt Thiên, nếu kiếp sau ta là nữ tử, ngươi là nam nhân, vậy ngươi có nguyện ý lấy ta làm thê tử không?

Trong một giây thoáng qua, trong đầu Phong Cẩm bỗng vang lên một giọng nói thật quen thuộc, mà cũng thật xa xưa, tựa như là vọng lại từ kiếp trước....

Người trong định mệnh của hắn... Là đàn ông?

Phong Cẩm bật cười lắc đầu, khẳng định là có chỗ nào lầm lẫn rồi. Hắn rất bình thường, người hắn thích luôn là phụ nữ, làm sao có thể là đàn ông được?

Có điều, sau khi nghe Mặc Thiên Thành hỏi như vậy, Phong Cẩm vẫn trả lời: "Nếu kiếp sau ngươi thật sự là nữ tử, vậy ta có thể lấy ngươi."

Dứt lời, bóng dáng Phong Cẩm liền hòa vào dòng người trên phố rồi từ từ biến mất.....

Mặc Thiên Thành thất vọng nhìn theo bóng lưng Phong Cẩm, khẽ mấp máy cánh môi phấn hồng: "Hắn không phải Tuyệt Thiên! Nếu là Tuyệt Thiên, nghe thấy ta hỏi như vậy, hắn nhất định sẽ khinh thường không trả lời."

"Tuyệt Thiên là người cao ngạo, sao có thể trả lời loại câu hỏi ấu trĩ này chứ? Hơn nữa, Tuyệt Thiên trong lòng ta.... Không thể nào dịu dàng như vậy! Hắn vĩnh viễn đều mang dáng vẻ cao cao tại thượng, đạp thiên hạ chúng sinh dưới lòng bàn chân."

Năm xưa, nếu Tuyệt Thiên cũng dịu dàng như người này, có lẽ..... Mình cũng không đau khổ đến vậy!

Chí ít, sau khi biết tình cảm của mình, phản ứng của người này cũng không giống Tuyệt Thiên, không còn muốn gặp lại mình nữa.....

Mặc Thiên Thành rũ mi mắt, che giấu đi ưu thương và đau đớn trong đó. Hắn nhìn theo phương hướng Phong Cẩm rời đi lần nữa, rồi cũng xoay người đi về một hướng khác.

__________________

Phong Vân Thành.

Trong nhà gỗ, lại thêm một hồi vận động mồ hôi đầm đìa, khắp người Vân Lạc Phong đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn tiếp tục dán sát trên người Vân Tiêu. Cả hai đều nghe rõ tiếng thở dồn dập nặng nề của đối phương.

"Chắc cũng đủ rồi nhỉ? Hy vọng là sẽ mang thai thành công."

Vân Lạc Phong hơi hơi thở hổn hển, dù nàng đã đột phá đến Thần Tôn Giả, nhưng cũng không chịu nổi sự lăn lộn của Vân Tiêu.

Cũng may là khi song tu với Vân Tiêu có thể củng cố tu vi, không yếu ớt như lúc vừa đột phá Thần Tôn Giả.

"Dù không mang thai cũng không sao!" Vân Tiêu cúi đầu, khẽ hôn lên môi Vân Lạc Phong: "Ta có nàng là đủ rồi."

Ngay thời điểm Vân Tiêu định tái chiến lần nữa, thì bỗng bị Vân Lạc Phong tát vào sau đầu một cái, rồi đẩy mạnh hắn ra.

"Chúng ta ru rú ở đây cũng được nửa tháng rồi, đoán chừng bọn Kỳ Tô và Tề Linh đã chuẩn bị sẵn sàng, ta phải về cùng thương lượng với bọn họ chuyện đối phó liên minh Tự Do."

Vân Tiêu nhíu mày: "Nàng muốn đối phó liên minh Tự Do? Vậy ta đi san bằng nó giúp nàng là được rồi, cần gì phiền phức như vậy?"

Điều quan trọng nhất là, hắn không muốn đám người liên minh Tự Do kia quấy rầy hai người họ phiên vân phúc vũ.

"Không! Chuyện này phải giao cho hai người Tề Linh và Kỳ Tô đi làm. Nếu thật sự gặp tình thế không được thì chúng ta mới nhúng tay."

Vân Lạc Phong phản bác lời Vân Tiêu.

"Được! Đều nghe lời nàng!"

Vân Tiêu không hỏi lý do.

Bởi vì hắn tin Vân Lạc Phong.

Nàng làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do của nàng. Mà hắn.... Chỉ cần luôn ủng hộ nàng là được.

"Chàng không hỏi ta nguyên nhân à?" Vân Lạc Phong chớp chớp mắt, hỏi.

Vân Tiêu lại cúi đầu, cắn nhẹ cánh môi Vân Lạc Phong một cái: "Nàng còn nhớ trước kia ta từng nói với nàng cái gì không?"

"Nói gì?"

"Nàng giết người, ta chôn xác! Nàng cứ đi làm bất cứ điều gì nàng muốn, chuyện giải quyết hậu quả, cứ giao lại cho ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.