Edit: Sahara
"Không muộn, rất đúng lúc!" Vân Lạc Phong rũ mắt mỉm cười, rồi nàng chợt kéo tay Vân Tiêu, đi đến trước mặt Bạch Linh: "Mẹ, đây là Vân Tiêu, hơn mười năm qua là chàng luôn ở bên cạnh bầu bạn, che chở con. Chàng là người con yêu thương cả đời này!"
Vân Tiêu sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục biểu cảm lãnh khốc ngày thường, hắn khẽ gật đầu: "Mẹ!"
Nghe Vân Lạc Phong nói vậy, Bạch Linh liền nghiêm túc đánh giá Vân Tiêu, thế nhưng mẹ vợ mà nhìn con rể thì chỉ có càng nhìn càng thích mà thôi.
Có điều.....
Bạch Linh nghe Vân Tiêu gọi mình một tiếng mẹ, lập tức ngẩn người: "Các con thành thân rồi?"
Vân Lạc Phong sờ sờ mũi: "Cách đây không lâu, vừa mới thành thân."
Lúc này, Bạch Linh lại như bị sét đánh lần nữa, bà cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Bà vốn về đoàn tụ rồi chờ dự lễ thành hôn của con gái, nào ngờ con gái bà lại nói cho bà biết nó đã thành thân rồi.
Đoán chừng bi kịch lớn nhất của người làm mẹ chính là không được chứng kiến con gái mình xuất giá.
"Mẹ, gã khốn kia phải xử lý thế nào?" Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn Âu Lôi nằm dưới hố sâu không bò dậy nổi.
Bạch Linh nhíu mày trầm ngâm: "Giết phức đi!"
Nếu Âu Lôi chỉ quá đáng với một mình bà thì cũng thôi, nhưng bà không cách nào nhìn được có người muốn tổn thương nữ nhi bảo bối của bà.
"Vân Tiêu, chàng đi giết đi! Ta không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892645/chuong-1987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.