Edit: Sahara
Bằng không, nàng đã không thể nào xuyên không từ Hoa Hạ đến thế giới này.
Đương nhiên, nàng có thể xuyên qua, nguyên nhân cũng là nhờ Tiểu Mạch. Vân Dương không thể cũng có vận khí tốt như nàng. Sở dĩ nàng nói như vậy, chẳng qua là để an ủi Bạch Linh.
Nếu không, nàng không biết Bạch Linh có còn đủ kiên cường sống tiếp hay không?
"Phong Nhi, con không cần an ủi mẹ!" Bạch Linh đứng lên: "Nếu không gặp lại con, mẹ khẳng định sẽ đi theo cha con, không để chàng cô đơn một mình."
"Thế nhưng, cả đời này mẹ đã nợ con quá nhiều, sao mẹ có thể đành lòng bỏ rơi con lần nữa?"
Bạch Linh cười khổ: "Mẹ và cha con, cuối cùng vẫn là có duyên không phận."
Thời điểm mới vừa khôi phục ký ức, Bạch Linh không cách nào thừa nhận được nỗi đau mất đi người yêu, nhưng bây giờ thì bà đã bình tĩnh lại. Cho dù có đau khổ cách mấy, bà cũng phải kiên trì vì những người thân còn sống.
"Đúng rồi, Phong Nhi, sao con lại xuất hiện ở đây?" Rốt cuộc Bạch Linh cũng nghĩ tới điểm này, liền hỏi ngay.
"Con tới tìm một người bạn." Vân Lạc Phong mỉm cười: "Nhưng không ngờ, còn tìm được cả mẹ."
Tìm được Bạch Linh là chuyện vui ngoài ý muốn.
Từ trước đến giờ, Vân Lạc Phong chưa từng nghĩ tới việc Bạch Linh còn sống...
"Phong Nhi.... Con có thể tu luyện rồi à?"
Bạch Linh cảm nhận được trong cơ thể Vân Lạc Phong có linh khí dao động. Bà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892636/chuong-1978.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.