Edit: Sahara
"Vân cô nương, qua khỏi ngọn núi này, đi thêm một đoạn đường nữa là đến Phong Vân Thành."
Tề Linh quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, nói.
"Ừm!" Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Các người ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ quay lại ngay."
Đám người Tề Linh đã sớm quen với hành vi cứ đến một ngọn núi là lại biến mất nửa ngày này của Vân Lạc Phong, cho nên bọn họ không nói gì, để mặc nàng tùy ý đi.
Vân Lạc Phong rời đi cũng không phải vì chuyện gì đặc biệt, mà là.....
Kỳ trân dị bảo của Phong Vân Đại Lục rất nhiều, ngay cả dược liệu cực phẩm cũng nhiều hơn Thất Châu Đại Lục gấp bội. Đặc biệt là trên mấy ngọn núi như thế này, dược liệu quý hiếm nhiều không xuể.
Cho nên, mỗi khi đến một ngọn núi, Vân Lạc Phong lại đi một vòng vơ vét sạch sẽ một lần.
"Hình như đã hết rồi!" Khi Vân Lạc Phong bứng gốc một cây thảo dược cuối cùng, nàng nhìn lên bầu trời đã hơi tối, tự lẩm bẩm: "Mọi người chắc cũng đã nghỉ ngơi đủ, ta nên về thôi!"
Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong xoay người đi trở về.
Nhưng đúng ngay lúc này, một tiếng tiêu cổ xưa bỗng truyền đến, làm con ngươi nàng co rụt lại. Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trước mặt là một người thanh niên mặc y phục màu trắng, mái tóc đen như mực, xỏa dài sau lưng hắn.
Vô số loài chim đang vờn quanh trên đỉnh đầu hắn ta, không ngừng bay lượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892591/chuong-1933.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.