Edit: Sahara
Thấy các vị đại thần đều tán thành, Tề Ba Hà cũng không tiếp tục phản đối, chỉ có thể đanh mặt mà nói: "Nếu đã như vậy, lão nhị, trẫm đồng ý cho con tham gia. Hy vọng con đừng làm trẫm thất vọng, cũng đừng níu chân hoàng đệ con!"
Níu chân?
Tề linh cười khẩy coi thường, cái thứ vô dụng bị tửu sắc tàn phá này còn cần người khác níu chân mới thua à? E là vừa lên võ đài thì đã bị người ta đá rớt xuống rồi.
Thật không biết phu hoàng lấy tự tin ở đâu ra mà cứ cho rằng hắn ta nhất định thắng?
Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy lời tiên đoán của quốc sư?
Đúng là lúc nhỏ tam hoàng đệ của hắn thật sự có tiềm lực, nhưng trải qua nhiều năm dung túng cưng chiều của phụ hoàng, tam hoàng đệ của hắn đã thành một đống bùn nhão không thể trét tường.
"Nếu không còn chuyện gì khác thì bãi triều!"
Giọng Tề Ba Hà lạnh lùng, thần sắc vô cảm.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Chúng đại thần quỳ xuống hô lớn, cung tiễn hoàng đế.
Chờ Tề Ba Hà đi rồi, chúng đại thần mới đứng lên, cùng nhau rời khỏi Kim Loan Điện.
_____________
Một nơi nào đó.
Đình viện đẹp như tranh vẽ, trên một ngọn núi giả, một nam nhân đứng trong gió, toàn thân mặc trường bào màu đen, thần sắc lãnh khốc. Không biết người kia đang nghĩ đến điều gì mà gương mặt vô cảm từ từ lộ ra chút nhu hòa.
Vẻ nhu hòa này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892585/chuong-1927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.