Edit: Sahara
Cái gì?
Cầm phi khiếp sợ nhìn về phía Mộc Trấn Thiên.
Hoàng thượng biết mình bị oan? Còn biết người hãm hại mình không phải tứ công chúa?
Vậy tại sao hoàng thượng còn đối với mình như thế?
"Hoàng thượng, người nói vậy là sao?" Cánh môi Cầm phi run run, sắc mặt chật vật khó coi.
"Bởi vì....." Mộc Trấn Thiên hơi dừng lại: "Những kẻ đánh ngươi, cưỡng gian ngươi đều là ám vệ của trẫm!"
Ầm!
Đầu Cầm phi như muốn nổ tung, mặt đầy kính ngạc, gương mặt tái nhợt của bà ta hiện lên biểu cảm không dám tin.
Là ám vệ của hoàng thượng?
Chuyện này.... Sao có thể thế được? Tại sao hoàng thượng lại tự cấm sừng chính mình?
"Kỳ Cầm! Đây là cái giá cho việc ngươi ám hại Mộc nhi!" Biểu tình Mộc Trấn Thiên cực kỳ lãnh khốc: "Huống chi, chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm không biết tiểu hoàng tử không phải là cốt nhục của trẫm sao?"
Gương mặt Cầm phi càng thêm tái nhợt, bà ta cắn chặt môi, hai mắt mở to đầy khiếp sợ.
Hoàng thượng biết?
Biết từ khi nào?
Giọng Mộc Trấn Thiên hơi mềm lại, nhưng rơi vào tai Cầm phi, bà ta chỉ nghe ra được hận ý thấu xương trong đó.
"Trước đó trẫm không trị tội ngươi, có phải đã làm cho ngươi nghĩ rằng trẫm thật lòng yêu ngươi? Sai rồi! Chẳng qua là do trẫm muốn biết, gã đàn ông dám cấm sừng trẫm là ai mà thôi. Cũng may, trẫm điều tra được rồi, nghiệt chủng kia là con của tam hoàng tử Thiên Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892547/chuong-1889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.