Edit: Sahara
Mà trên đời này còn có một thứ gọi là sống không bằng chết!
Đối với những chuyện này, Vân Lạc Phong chưa từng hỏi tới, vì nàng biết Kỳ Tô sẽ tự mình giải quyết tốt mọi thứ.
Hiển nhiên, lời Kỳ Tô đã làm Kỳ Chính khiếp sợ không nhỏ, giọng ông ta bắt đầu run run: "Tô nhi, ta là cha con!"
"Cha?" Kỳ Tô cười châm chọc: "Cha ta đã sớm chết rồi! Chết ngay thời điểm giết đại ca ta!"
Sắc mặt Kỳ Chính trắng bệch, cả người lung lay muốn đổ, biểu tình như tro tàn, trong mắt chỉ có đau đớn tuyệt vọng.
Ông ta hối hận!
Hối hận vì tin lời gièm pha, giết chết con ruột mình.
Càng hối hận hơn là..... Sau khi Vân Nguyệt Thanh mất tích, đã đối xử tệ bạc với Kỳ Tô!
Đáng tiếc, tất cả mọi việc đều đã xảy ra, có hối hận cũng không thay đổi được gì!
"Kỳ Tô!"
Giữa bầu không khí nặng nề, một giọng nói lười biếng chợt vang lên, khiến tất cả mọi người cùng hướng mắt về nơi phát ra giọng nói ấy.
Ban đầu, Mộc Trấn Thiên không có chú ý nhiều đến Vân Lạc Phong, hoàng đế chỉ biết cô nương này là ân nhân của ông.
Tuy nhiên....
Lúc này đây, khi nhìn thấy diện mạo tuyệt sắc không ai sánh bằng của Vân Lạc Phong, đáy mắt hoàng đế liền hiện lên vẻ khiếp sợ.
Giống!
Quá giống!
Diện mạo cô nương này cùng Vân Nguyệt Thanh giống như được đúc ra từ một khuôn, nếu nói hai người họ không có quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892545/chuong-1887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.