Edit: Sahara
"Tô nhi, lời con nói là thật sao?"
Một âm thanh run rẩy truyền tới từ phía sau đại môn.
Kỳ Tô kinh hãi, vội quay đầu nhìn lại, liền trông thấy một gương mặt giàn giụa nước mắt: "Mẹ, sao mẹ lại ra đây?"
"Tô nhi, mẹ hỏi con, lời con vừa nói có phải thật không?"
Lâm Tình siết chặt nắm đấm, cả người run lên bần bật.
Kỳ Tô cười khổ gật đầu: "Là thật ạ!"
Lâm Tình biết đứa con này chưa bao giờ gạt bà, vì thế, Lâm Tình căm phẫn nhìn về phía Kỳ Chính.
"Năm đó, ngươi giết con trai ta, rồi để con của Giản Phỉ Phỉ thay thế trà trộn vào Kỳ gia làm trưởng tử, vậy mà ngươi còn dám nói là lỗi của ta?"
"Kỳ Chính, ngươi làm người sao có thể mất hết nhân tính đến mức độ này hả? Rõ ràng là ngươi giết hài nhi vô tội của ta, đề ta nuôi con thay ngoại thất của ngươi, sao khi ngươi đón ngoại thất vào Kỳ gia, còn buộc ta đang bệnh nặng dâng trà tạ tội với ngoại thất của ngươi."
Nhớ đến đủ loại hành vi ngày ấy, cả người Lâm Tình chợt lảo đảo, không kiềm được nước mắt của mình.
"Ba tháng trước, ngươi nói ta cướp mất con trai Giản Phỉ Phỉ, làm cho mẫu tử bọn họ phân ly, cho nên đều là ta sai! Ngươi bức bách ta quỳ xuống nhận lỗi với Giản Phỉ Phỉ. Nhưng trước đó ta không hề biết Kỳ Mặc không phải là con ta. Ta lại càng không biết, con ruột của ta đã bị ngươi giết chết!"
Vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892543/chuong-1885.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.