Edit: Sahara
"Không biết có thể đưa ta đi xem thử không?"
Vân Lạc Phong khẽ híp mắt lại, dưới đáy mắt chợt lóe tia sáng.
Có thể không cần ra tay mà chiến thắng được kẻ địch, thì nàng sẽ tận lực không động thủ.
Vì thế, nếu nàng trị khỏi cho hoàng đế Lưu Phong Quốc, mặc kệ là Kỳ gia hay Cầm phi, đều không cần nàng bận tâm.
Mộc Tuyết Hinh ngẩn người, rồi cười khổ lắc đầu: "Vân cô nương, phụ hoàng ta đã vô phương cứu chữa, cô nương không cần hao tâm tổn trí, nếu không, e là sẽ liên lụy đến cô nương."
Dù sao phụ hoàng và nàng cũng khó thoát cái chết, sao còn phải kéo theo người vô tội làm gì?
Quan trọng nhất là, người vô tội kia còn là sư phụ của Kỳ Linh, ân nhân cứu mạng của nàng.
"Mộc tỷ tỷ, tỷ đưa sư phụ muội đi đi, sư phụ muội rất lợi hại, nhất định sẽ trị khỏi cho hoàng thượng!"
Đối với Kỳ Linh mà nói, Vân Lạc Phong chính mà vị thần không gì không làm được.
Trên đời này, không có chuyện gì làm khó được sư phụ cô bé.
Nhín ánh mắt đầy mong đợi của Kỳ Linh, Mộc Tuyết Hinh mỉm cười bất đắc dĩ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói: "Ta đã đưa phụ hoàng xuất cung, ta có thể dẫn cô nương đến gặp người một lần, nếu như không chữa được, thì cô nương nhất định phải lặng lẽ rời đi ngay!"
Nếu ở trong cung, nhiều người nhiều mắt, khẳng định không tiện.
Cũng may nàng đã đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892520/chuong-1862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.