Edit: Sahara
"Kỳ Tô!" Giản Phỉ Phỉ thấy sắc mặt Kỳ Chính khó coi, vội vàng đứng dậy, vô cùng đau lòng mà nói: "Con hiểu lầm cha con rồi! Chuyện này không phải là lỗi của cha con! Là ta! Là ta cam tâm tình nguyện phòng không gối chiếc nhiều năm, cũng là ta tự nguyện từ bỏ Mặc nhi, chỉ vì muốn thanh toàn cho tâm nguyện sinh con đẻ cái của mẫu thân con. Con muốn trách thì cứ trách ta! Cha con không có lỗi gì cả!"
Lời này chẳng những giải vây cho Kỳ Chính, mà còn chứng minh Giản Phỉ Phỉ vô tội.
Ngược lại làm người ta cảm thấy Lâm Tình quá tàn nhẫn, cướp con của người ta, còn khiến người ta phòng không gối chiếc nhiều năm.
"Phỉ Phỉ, chuyện này không thể trách nàng, là lỗi của Lâm Tình! Nàng đừng ôm hết trách nhiệm vào người mình." Lúc đầu, sắc mặt Kỳ Chính còn đang khó coi, nhưng sau khi nghe thấy lời nói tự trách của Giản Phỉ Phỉ, sắc mặt lập tức tốt lên rất nhiều, vô cùng cảm động nhìn bà ta.
Đời này ông ta có tài đức gì, mà lại may mắn có được một người phụ nữ hết lòng suy nghĩ cho ông ta như thế?
Cùng so sánh, Lâm Tình kia đúng là không ra gì!
"Kỳ Tô!"
Mắt thấy Kỳ Tô định nói thêm gì đó, sắc mặt Vân Lạc Phong lập tức trầm xuống, âm trầm mỉm cười, nói: "Ngươi cảm thấy tranh luận cùng loại người vô sỉ này, rất thú vị phải không?"
Kỳ Tô ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892504/chuong-1846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.