Edit: Sahara
Khi thân thể Kỳ Linh sắp ngã xuống đất, một bàn tay bỗng đỡ lấy cô bé.
"Vân tỷ tỷ.... Muội có thành công không?"
Khóe miệng Kỳ Linh nở nụ cười thê thảm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cắt không còn chút máu, hơi thở mỏng manh, giống như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Vân Lạc Phong nhanh tay lấy một góc linh thảo trong không gian thần điển đút cho Kỳ Linh ăn, khi dược hiệu nhập thế, cô bé mới dần dần khá hơn.
"Có! Muội đã thành công! Từ nay về sau muội không còn là phế vật nữa!"
Nghe Vân Lạc Phong nói vậy, Kỳ Linh cũng không tỏ ra vui mừng, cô bé cúi đầu, uể oải nói: "Nếu trước kia muội hiểu chuyện hơn, muội chắc chắn sẽ không để cho dì Vân đi mạo hiểm, như vậy, dì Vân cũng sẽ không rời khỏi muội và ca ca..."
"Tỷ tỷ, tỷ biết không? Ngoại trừ ca ca, dì Vân là người tốt với muội nhất, còn tốt hơn mẫu thân muội! Một năm trước, muội và ca ca bị đuổi khỏi Kỳ gia, mẫu thân chỉ đứng bên cạnh nhìn..." Kỳ Linh vẫn cúi đầu: "Muội biết thực lực mẫu thân không cao, không chống lại phụ thân được, thế nhưng..... Tại sao ngay cả một câu mà mẫu thân cũng không dám nói? Dù chỉ nói một chữ thôi cũng được, như thế.... Ít ra muội cũng không khó chịu như vậy."
Kỳ Linh không hận mẫu thân mình, cũng không trách bà ấy, cô bé chỉ đau lòng vì mẫu thân quá nhu nhược, ngay cả một câu cũng không dám nói, chỉ trơ mắt nhìn huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892477/chuong-1819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.