Edit: Quỳnh Lê.
“Kỳ Tô, thời gian thi hành nhiệm vụ sắp kết thúc.”
Nam tử trẻ tuổi cười âm trầm nói: “Ngươi nhất định sẽ thất bại!”
“Từ giờ đến đó cũng bằng một tháng, vì sao ngươi nghĩ ta nhất định sẽ thất bại?” Kỳ Tô cười lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn ngập lạnh lẽo, “Người Kỳ gia các ngươi còn không phải thừa dịp sư phụ của ta không có ở đây
mới dám làm càn như thế! Thời điểm sư phụ đang còn đến một câu các ngươi cũng không dám nói!”
“Ha hả,” nam tử trẻ tuổi chậm rãi đứng lên, ánh mắt giống như rắn độc quấn quanh người Kỳ Tô “Sư phụ ngươi đã mất tích ba năm, tới giờ còn không có tin tức, có khi nàng chết cũng hay! Ngươi đừng hy vọng nàng
sẽ xuất hiện để giúp ngươi! Không có nàng, ngươi chẳng làm được tích sự gì!”
Sắc mặt Kỳ Tô trở nên trắng bệch, sư phụ mất tích ba năm đến sinh tử cũng không biết, đương nhiên hắn là người đau lòng nhất.
Hiện tại lại bị đào bới ra, hỏi sao hắn không phẫn nộ chứ?
“Kỳ Mặc, gần đây ta cũng đã tìm được người bán linh dược. Đối với loại thành trấn nhỏ này, ta chỉ cần lấy một gốc cây linh dược cũng có thể trấn giữ hiệu thuốc, đảm bảo trong một tháng nhất định sẽ bán được
dược liệu.”
“Linh dược sao?”
Kỳ Mặc cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi đã quên linh dược của Lưu Phong Quốc này đều chịu khống chế của người Kỳ gia chúng ta sao? Muốn mua linh dược? Hừ! Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892447/chuong-1789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.