Edit: Sahara
Dù nghĩ vậy, nhưng chúng cũng sẽ không làm Vân Lạc Phong xấu hổ. Tất cả chúng cùng nhìn về phía Tần Lạc, nhe nhe răng nhọn sắc bén, ánh mắt dữ tợn.
"Vân Lạc Phong, ngươi là một nữ nhân ngoan độc! Người như ngươi nhất định sẽ phải xuống địa ngục!" Tần Lạc hét lên chói tai, cả người run rẩy không thôi.
"Đa tạ khen tặng!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Đúng lúc ta cũng muốn biết địa ngục trong miệng thế nhân có hình dạng gì, nếu thật có cơ hội xuống địa ngục, vậy chính là vinh hạnh của ta!"
Tần Lạc khiếp sợ trợn mắt.
Người thường vừa nghe thấy địa ngục không phải sẽ khiếp sợ vỡ mật à?
Tại sao đến miệng nữ nhân này lại biến thành chuyện tốt hiếm có vậy chứ?
"Nhưng mà....." Vân Lạc Phong cười gian ác: "Dù ta thật sự có thể xuống địa ngục, thì ngươi cũng không nhìn thấy được! Bởi vì số Tầm Kim Thử này của ta đã cực kỳ đói bụng rồi, rất nhanh thôi, ngươi sẽ thành thức ăn của chúng, không biết mùi vị trở thành thức ăn cho Tầm Kim Thử như thế nào nhỉ? Răng của chúng rất sắc, một ngụm thui là có thể xé rách da thịt ngươi. Chỉ có điều miệng chúng quá nhỏ, bao tử cũng nhỏ, trong nhất thời không thể lập tức cắn chết ngươi được."
Theo mỗi một chữ Vân Lạc Phong thốt ra, thân mình Tần Lạc lại run lên một cái, sợ hãi trong mắt càng tăng thêm.
"Không! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta nói, cái gì ta cũng nói!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892420/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.