Edit: Củ mì Xoăn
Sau khi nàng xuất hiện, ánh mắt Vân Tiêu vẫn luôn không đặt ở trên người nàng, dường như vạn vật trên thế gian cũng không thể so với ánh mắt nàng.
“Nàng đã đến rồi……”
Thật lâu sau, môi mỏng nam nhân khẽ mở, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này.
“Đúng, ta tới tìm chàng.”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nét mặt chứa đầy ý cười.
Đối với Tần Lạc, nàng không chút nào sợ hãi.
Đúng vậy, chỉ cần có nàng bên cạnh, chẳng lẽ bon họ không ứng phó được khó khăn?
Sắc mặt Tần Lạc rất khó coi: “Vân Lạc Phong, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Chẳng lẽ Cẩm Dục thất thủ? Không giết được ngươi?”
Đôi mắt Vân Lạc Phong hơi nheo lại, khóe môi tươi cười lộ ra hàn khí.
“Ta nghe nói, ngươi muốn đoạt phu quân của ta?”
Tần Lạc hừ một tiếng: “Thì tính sao?”
“Phải không?” Vân Lạc Phong nhún vai: “Vậy nói không chừng ngươi sẽ vừa mất phu quân lại mất thuộc hạ.”
Tần lạc sắc mặt âm trầm: “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Ý của ta…… Đã thực rõ ràng, Cẩm Dục đi cung điện của ngươi tìm Bạch Túc, nếu ngươi trở về chậm, nói không chừng Bạch Túc sẽ bị nàng mang đi.”
Nghe vậy, Tần Lạc trào phúng cười: “Bạch Túc yêu ta chết đi sống lại, hắn căn bản sẽ không rời khỏi ta.”
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta đưa cho Cẩm Dục độc dược, có thể làm Bạch Túc lâm vào hôn mê, cho nên, mang hắn đi, dễ như trở bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892364/chuong-1706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.