Editor: Thảo Diệp
Lạc Nhi cong môi cười, nụ cười kia mang theo nhất định phải được.
“Ta chưa bao giờ vi phạm lời hứa, nói là làm.”
“Được, nửa tháng, ta sẽ trở về, chỉ hy vọng trong thời gian này, ngươi có thể đối đãi với chủ tử thật tốt.”
Cẩm Dục nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, nói.
Sinh mệnh của nàng là do chủ tử cứu, cả đời này của nàng đã định sẵn là vì người mà sống rồi.
Sau khi bỏ lại những lời này, Cẩm Dục nhìn Lạc Nhi rồi xoay người ra khỏi cung điện.
Bóng người tuyệt mỹ mà suy yếu kia dần dần biến mất trong mắt Lạc Nhi...
...
Quân gia.
Diệp Kỳ mở to mắt, tò mò nhìn khắp nơi xung quanh: “Vân Lạc...”
Nàng vừa định gọi tên Vân Lạc Phong, lại cảm thấy như thế không lễ phép, lời nói tới miệng bị nàng nuốt vào, hỏi: “Nhị tẩu, tẩu dẫn muội tới đây làm gì?”
Vân Lạc Phong chậm rãi đi vào, nhẹ giọng nói: “Mang muội đi gặp một người.”
“Vân tỷ tỷ.”
Vân Lạc Phong vừa bước vào Quân gia, một bóng người kèm theo tiếng cười duyên nhanh chóng vọt tới, bịch một tiếng đâm vào ngực Vân Lạc Phong.
“Vân tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ cũng trở lại, muội rất nhớ tỷ.”
Quân Linh Nhi đưa tay lên ôm khuôn mặt nhỏ của mình, trong đôi mắt to tròn chứa đầy ý cười.
Nói thật, từ lần đầu thấy Quân Linh Nhi, Vân Lạc Phong đã có ấn tượng rất tốt với nàng, nếu không, ngày đó cũng không vì Tào Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892352/chuong-1694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.