Chương trước
Chương sau
Edit: Quỳnh Lê.

Không sai.

Từ lúc ban đầu gặp được Vân Lạc Phong, nàng  thực chán ghét nữ nhân kia, làm đại ca đối đãi nàng tốt như thế? Về sau, nhiều lần nàng còn răn dạy chính mình.

Nhưng mà......

Khi đó Diệp Kỳ không biết, Vân Lạc Phong thế nhưng là tẩu tử của chính mình!

Mạng sống của nàng là do nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu cấp cho, như thế nào nàng lại làm cho bọn họ thương tâm? Huống chi việc này sai vốn chính là chính mình, vì vậy, trong lòng nàng đã tiếp nhận sự tồn tại của Vân Lạc Phong rồi......

"Ta chưa bao giờ hận nàng."

Diệp Kỳ hơi hơi ngẩng đầu: "Ta thiếu Diệp gia, thiếu nghĩa phụ nghĩa mẫu, nếu có thể sử dụng mạng này để đổi, ta cũng không hối tiếc."

"Diệp Kỳ, ngươi không cần phải gấp gáp cho ta đáp án, ta sẽ cho ngươi mấy ngày để suy nghĩ," Tần Tuyết cười lạnh một tiếng, "Bất quá, trong mấy ngày này, ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút thủ đoạn của Thánh Nữ tộc chúng ta, hy vọng vài ngày sau, ngươi còn có thể trước sau như một kiên trì, Tô Tuấn, chúng ta đi!"

Nói xong lời này, Tần Tuyết chậm rãi xoay người, đáy mắt lộ sát khí.

Khóe miệng Tô Tuấn gợi lên một nụ cười trào phúng.

Vân Lạc Phong, ngươi diệt Huyền Thanh Môn của ta, ta sẽ trả cả vốn lẫn lời cho ngươi!

Bên ngoài nhà tù, Tần Tuyết ngừng bước chân, mắt lạnh nhìn đến Tô Tuấn đang đi theo.

"Qua vài ngày nữa, các trưởng lão sẽ rời bế quan, lúc đó, ta sẽ đem sự tình gần nhất báo cho trưởng lão, cho nên, Tô Tuấn, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, truyền nhân của Thánh Nữ tộc chúng ta, có rơi vào tay Vân Lạc Phong hay không?"

Tô Tuấn cắn răng gật đầu: "Tần Tuyết đại nhân, việc này cực kỳ chính xác,lúc ấy Lâm cô nương xác thật bị Vân Lạc Phong mang đi, hơn nữa, nàng còn cưỡng bách Lâm cô nương gả cho đệ đệ của nàng làm vợ!"

Đệ đệ trong miệng hắn, chính là Tiểu Mạch.

Ngày đó, Tiểu Mạch cùng Lâm Nhược Bạch thân mật, hắn không có khả năng nhìn không ra?

Tưởng tượng đến chính mình sắp theo đuổi nữ nhân tới tay lại bị nam nhân khác đoạt mất, trong lòng hắn sao có thể thống khoái?

Cũng may Lâm Nhược Bạch đã lâm vào hôn mê, có lẽ mạng đều không rõ, vì vậy liền có cơ hội cho chính mình vu oan hãm hại.

Chỉ trách Vân Lạc Phong, nàng xuất hiện đánh vỡ kế hoạch của chính mình?

Mặc dù Vân Lạc Phong công bố Lâm Nhược Bạch là đồ đệ của nàng, nhưng người của Thánh Nữ tộc sẽ tin tưởng nàng sao?

Bỗng nhiên, Tô Tuấn ở trong lòng cười vài tiếng, trên mặt lại không dám có bất kì biểu hiện gì, mặt mày tràn đầy bi thương.

"Tần Tuyết đại nhân, ngươi nhất định phải vì Lâm cô nương báo thù."

Oanh!

Khí thế trên người Tần Tuyết kích động mà ra, nháy mắt cây cối một bên bị phá hủy.

Mặt nàng lạnh băng: "Nếu lời ngươi nói là thật, ta đây nhất định sẽ đem Vân Lạc Phong bầm thây vạn đoạn!"

Lúc này, nàng không chỉ vì Lâm Nhược Bạch, mà là muốn báo thù cho muội muội.

Cho nên, dù Lâm Nhược Bạch có ở trong tay của Vân Lạc Phong hay không, nữ nhân này đều phải chết không thể nghi ngờ!

......

Thánh Nữ tộc nằm phía trên một tòa vân sơn, sương khói hỗn loạn, cảnh đẹp như họa.

Giờ phút này dưới chân núi, bạch y nữ tử dừng bước chân, ngón tay nàng thon dài nhẹ vỗ cằm, nhướng mày nhìn về phía tòa nhà cao ngất trên núi được mây che phủ, nhẹ nhàng nheo hai mắt lại.

"Chủ nhân, ngọn núi này nếu là nơi ở củaThánh Nữ tộc, hẳn là vô số nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận."

Bên trong linh hồn, thanh âm của Tiểu Mạch chậm rãi truyền đến.

"Không sao."

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Những bẫy rập này  không thành vấn đề."

Vừa dứt lời, Vân Lạc Phong tùy tay giương lên,quân đoàn khô lâu mà ngày trước ở Táng Thần Sơn bị nàng thu vào dưới trướng liền xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên nàng đem quân đoàn khô lâu ra liền có tác dụng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.