Chương trước
Chương sau
Edit: Quỳnh Lê.

Vân Thanh Nhã cười khổ một tiếng, địa phủ làm gì tồn tại?

Chỉ là thế nhân vì tưởng nhớ người thân rồi sinh ra phán đoán thôi……

Nhưng hắn cũng không lên tiếng đánh gãy lời nói của Vân Lạc Phong, nhìn khuôn mặt kiên định của nữ tữ, khóe môi hơi giơ lên độ cong.

Đại ca cùng đại tẩu nhìn Phong Nhi hiện nay, nhất định sẽ vui mừng vạn phần……

“Oanh!”

Đúng lúc này, một đạo tiếng vang thật lớn cũng không xa chỗ thành trì truyền đến, chấn động làm toàn bộ mặt đất đều run rẩy.

“Phát sinh chuyện gì?”

Sắc mặt Vân Thanh Nhã trầm xuống, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bụi đất đầy trời, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Ninh Hân từ trong hư không hạ xuống, đứng bên cạnh Vân Thanh Nhã, biểu tình cũng là tràn ngập ngưng trọng.

“Hình như động tĩnh được truyền từ Diệp gia.”

Diệp gia?

Hai chữ này vừa mới rơi xuống, Vân Lạc Phong mới vừa rồi còn đứng bên cạnh bọn họ, bỗng chốc biến mất.

Thân thể của nàng giống như một đạo tia chớp, nhanh chóng bắn đi……

“Vân đại ca, chúng ta cũng đi xem.”

Mặc dù đã thành thân được năm năm, Ninh Hân vẫn theo thói quen cũ xưng hô với Vân Thanh Nhã là Vân đại ca……

“Mẫu thân, Thủy nhi cũng phải đi.”

Vân Nhược Thủy chu cái miệng nhỏ, mắt đen ngập nước, thanh khiết sáng ngời.

“Thủy nhi, Quân nhi, ngươi cùng những người khác đều ở lại nơi này,” Ninh Hân dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta đi trước nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.”

……

Diệp gia.

Một đám cường giả từ trên trời giáng xuống, ngăn chặn tại cửa Diệp gia.

Trong đám người dẫn đầu là một nữ tử, nữ tử này mười phần khí chất cao ngạo, trong mắt hàm chứa tia khinh miệt.

Nghiễm nhiên, nàng không có đem những người kia để vào mắt.

“Nhiệm vụ này xem ra thật nhẹ nhàng, chỉ cần bắt những người là đủ rồi.”

Trước khi đến Diệp gia, nàng đã tìm hiểu trước.

Dù cho Diệp gia ở Vô Hồi Đại Lục thanh danh lan xa, không người dám chọc, đáng tiếc đối với Thánh Nữ tộc, bất quá chỉ cần một kích là có thể đánh bại.

“Không biết các ngươi là người phương nào, tới Diệp gia là vì chuyện gì?”

Diệp lão vội vàng từ ngoài cửa đi đến, khẽ cau mày, ánh mắt cảnh giác nhìn về cửa chính của Diệp gia bị mọi người che kín.

Mặc dù trước mắt chỉ là một đám nữ tử, nhưng từ trên người những nữ tữ, Diệp lão gia tử cảm nhận được một lực lượng làm người khác sợ hãi.

“Ta nghe nói người nhà của Vân Lạc Phong đều ở Diệp gia các ngươi?” Nữ tử cười nhạo một tiếng, “Ta sẽ không làm khó dễ các ngươi nếu các ngươi đem bọn chúng đến đây cho ta.”

Sắc mặt Diệp lão hơi trầm xuống.

Những người này là vì người thân của Vân Lạc Phong mà đến?

Hiện giờ Vân Lạc Phong không ở Vô Hồi Đại Lục, nên hắn phải bảo vệ tốt người nhà của nàng.

“Cô nương, ngươi cũng quá mức càn rỡ, ở Vô Hồi Đại Lục này còn không có người dám bắt người từ trong tay Diệp gia ta!” Diệp lão hừ một tiếng lắc lắc vạt áo, một cổ lực lượng cường hãn từ trên người phát ra, trường bào màu xám không gió mà tự bay.

Nữ tử giật mình, tiện đà cười ha ha.

“Lão gia hỏa, chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên?”

“Không sai, Diệp gia các ngươi ở Vô Hồi Đại Lục xác thật rất mạnh, đáng tiếc, tới trước mặt Thánh Nữ tộc của chúng ta, còn không chịu nổi một kích!”

Nàng dương môi, trên mặt mang theo nụ cười khinh miệt.

Thánh Nữ tộc?

Lão gia tử có chút suy tư, thế lực này từ đâu mà đến, vì sao hắn chưa bao giờ nghe nói qua?

“Ngươi không phải người của Vô Hồi Đại Lục?”

Chỉ có đáp án này mới có thể giải trừ nghi hoặc của hắn.

“Thấy ngươi có chút nhãn lực! Chuyện này, ngươi cũng không thể trách ta, chỉ có thể trách Vân Lạc Phong, nàng giết người củaThánh Nữ tộc, chúng ta cũng chỉ có thể tìm người nhà của nàng gây phiền toái!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.