Edit: Quỳnh Lê.
Vân Thanh Nhã cười khổ một tiếng, địa phủ làm gì tồn tại?
Chỉ là thế nhân vì tưởng nhớ người thân rồi sinh ra phán đoán thôi……
Nhưng hắn cũng không lên tiếng đánh gãy lời nói của Vân Lạc Phong, nhìn khuôn mặt kiên định của nữ tữ, khóe môi hơi giơ lên độ cong.
Đại ca cùng đại tẩu nhìn Phong Nhi hiện nay, nhất định sẽ vui mừng vạn phần……
“Oanh!”
Đúng lúc này, một đạo tiếng vang thật lớn cũng không xa chỗ thành trì truyền đến, chấn động làm toàn bộ mặt đất đều run rẩy.
“Phát sinh chuyện gì?”
Sắc mặt Vân Thanh Nhã trầm xuống, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bụi đất đầy trời, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Ninh Hân từ trong hư không hạ xuống, đứng bên cạnh Vân Thanh Nhã, biểu tình cũng là tràn ngập ngưng trọng.
“Hình như động tĩnh được truyền từ Diệp gia.”
Diệp gia?
Hai chữ này vừa mới rơi xuống, Vân Lạc Phong mới vừa rồi còn đứng bên cạnh bọn họ, bỗng chốc biến mất.
Thân thể của nàng giống như một đạo tia chớp, nhanh chóng bắn đi……
“Vân đại ca, chúng ta cũng đi xem.”
Mặc dù đã thành thân được năm năm, Ninh Hân vẫn theo thói quen cũ xưng hô với Vân Thanh Nhã là Vân đại ca……
“Mẫu thân, Thủy nhi cũng phải đi.”
Vân Nhược Thủy chu cái miệng nhỏ, mắt đen ngập nước, thanh khiết sáng ngời.
“Thủy nhi, Quân nhi, ngươi cùng những người khác đều ở lại nơi này,” Ninh Hân dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892322/chuong-1664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.