Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Diệp Quân nhướng hàng mi anh khí lên, gương mặt phấn điêu ngọc trác lộ vẻ khinh thường.

Tháp chủ Y Tháp là tẩu tẩu của bé, Khúc gia này chẳng qua cũng chỉ là một trong những thuộc hạ của tẩu tẩu, vậy mà chúng lại dám lấy Y Tháp ra để uy hiếp bé?

“Xem ra ngươi thật sự không muốn gả cho con trai ta!” Mặt Khúc Lâm trầm xuống: “Một khi đã như vậy, thì đừng trách ta không khách sáo! Người đâu! Lôi con nha đầu này xuống đánh thật mạnh cho ta! Đánh đến khi nó đồng ý mới thôi!”

Khúc Lâm vừa dứt lời liền có hai tên gia nhân tiến lên bắt giữ cánh tay Diệp Quân, muốn lôi bé đi.

Đúng lúc này, trong không trung bỗng vang lên một giọng nói non nớt nhưng thập phần khí phách, đồng thời cũng chứa đầy lửa giận ngút trời.

“Súc sinh! Mau thả muội muội của tiểu gia ra!”

Giọng nói non nớt kia khiến thân mình Diệp Quân cứng đờ, bé ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt bé bất chợt phủ một tầng hơi nước.

“Tam ca ca……”

Trong không trung, một người nữ tử với bạch y như tuyết, dung mạo khuynh thành tuyệt đại, tay nàng còn xách theo một đứa bé trai ước chừng năm tuổi.

Vốn dĩ sắc mặt của đứa bé trai kia có phần tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy muội muội mình bị người ta ăn hiếp, thì lửa giận trong lòng liền cuồn cuộn như sóng biển, dường như có thể dìm chết cả đối phương.

“Các ngươi là người phương nào?”

Khúc Lâm nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi.

Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Khúc Lâm, hơi hơi cong cong khóe môi: “Người tới lấy mạng ngươi!”

Nghe thấy câu này, đầu tiên là Khúc Lâm hơi bị chấn động, nhưng sau đó liền cười phá lên.

“Ta đây thật muốn nhìn thử, ngươi có bản lĩnh gì mà đòi lấy mạng người Khúc gia ta!”

Khúc gia hắn tốt xấu gì cũng có người là trưởng lão Y Tháp, tiểu nha đầu này lại dám to gan nói lời càn rỡ như thế, chẳng phải là đang khiêu khích oai nghiêm của Y Tháp sao?

Thế nhưng, lời này của Khúc Lâm vừa dứt, thì từ ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng cười giễu cợt.

“Ta cũng muốn nhìn thử, Khúc gia các ngươi tự tìm đường chết thế nào!”

Thân mình Khúc Lâm hơi căng cứng, kinh ngạc ngẩng đầu, ngạc nhiên mà nhìn hai lão nhân gia Thanh Mộc và Cát Dương bước vào.

“Thanh Mộc trưởng lão…… Cát Dương trưởng lão, sao các người lại tới đây?”

Ông ta hơi lấp bấp nói, còn có chút run rẩy.

Hơn nữa……

Thanh Mộc trưởng lão nói là tới xem mình tự tìm đường chết, lời này là có ý gì?

Nghe vậy, Thanh Mộc càng cười châm chọc hơn.

“Chặc chặc, lá gan Khúc gia các ngươi đúng là lớn thật, còn dám hỏi ta tại sao tới đây? Ngay cả cháu gái cưng của lão gia tử Diệp gia mà ngươi cũng dám bắt, còn muốn để nó làm thê tử cho đứa con trai ngốc của ngươi, Khúc Lâm ngươi đã hỏi qua ý kiến của Diệp gia chưa?”

Diệp gia?

Đợi đã……

Diệp gia mà Thanh Mộc trưởng lão nói chắc không phải là Diệp gia kia chứ?

“Thanh Mộc trưởng lão, ngài nói Diệp gia là……”

“Chính là Diệp gia mà ngươi đang nghĩ.”

Lộp bộp!

Thời khắc này, tâm Khúc Lâm như bị treo cao, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã phịch xuống đất.

May mắn là ông ta kịp bám lấy cây cột nên mới miễn cưỡng đứng vững lại. Nhưng dù như thế thì cả người ông ta cũng không ngăn được cơn run rẩy, ánh mắt hoảng sợ cứ nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Mình chẳng qua chỉ mua một con tiểu nha đầu từ tay bọn buôn người, vậy mà con tiểu nha đầu ấy lại là mệnh căn của Diệp lão gia tử?

“Cha, con muốn tiểu muội muội làm nương tử của con!” Ngốc tử Khúc Duyệt kéo tay áo Khúc Lâm, lẩm bẩm lầm bầm nói, trong mắt hắn toàn là tham niệm, cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Quân không chớp mắt.

“Câm miệng!” Khúc Lâm gầm lên, giọng nói ông ta cứ run rẩy không thôi……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.