Edit: Mai
Beta: Sahara
Ngón tay Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm, trong đôi mắt tà khí chợt lóe một tia nguy hiểm.
"Thú tộc tồn tại lâu đời, chắc cũng giấu không ít kỳ trân dị bảo*......" Nàng dừng một chút, nói: "Nếu muốn chúng ta không so đo hiềm khích trước đây, vậy thì phải xem thành ý của bọn chúng thế nào."
(*kỳ trân dị bảo: châu báu, vật quý lạ hiếm có. Thường là ám chỉ tài vật.)
Trong Thú tộc, không thiếu linh thú thông minh, vừa nghe Vân Lạc Phong nói những lời này, lập tức hiểu ngay ý tứ của nàng, vội vàng sai phái một người tộc nhân trở về mang bảo vật trong tộc đến.
So với trục xuất, bọn họ thà rằng giao ra thiên tài dị bảo!
Nhưng mà......
Loại linh thú như tộc lợn rừng, trời sinh đã ngu dốt, chúng không tài nào hiểu được ý tứ Vân Lạc Phong, vì thế, có chút ngơ ngác hỏi: "Thành ý? Chỉ cần chúng ta xin lỗi thật thành ý, thì các người sẽ tha cho chúng ta à?"
"Đồ ngu!"
Một cường giả Lang tộc tát một cái lên đầu con lợn rừng vừa nói kia, rồi tốt bụng giải nghĩa: "Ý nàng ta là, các ngươi phải đem bảo vật trong tộc tới để đổi lấy sự bình an chủng tộc các ngươi."
"Thì ra là thế!"
Lúc này con lợn rừng kia mới chợt bừng tỉnh, trong lòng lại có chút khinh bỉ.
Con người thật là phiền phức, tại sao không nói thẳng ra suy nghĩ của mình cho rồi chứ? Cứ phải bắt bọn chúng lãng phí tế bào não mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892258/chuong-1600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.