Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

"Chắc là nơi này!"

Sau khi Vân Lạc Phong rời đi không lâu, thì có một đôi nam nữ từ trên không trung chậm rãi đáp xuống. Tầm mắt của họ luôn nhìn chăm chú vào Táng Thần Sơn trước mặt.

Hai người kia, nữ thì xinh đẹp tuyệt trần, thân mặc hồng y, khí chất anh khí hào sảng, diện mạo có vài phần tương tự Vân Tiêu.

Người nam thì ôn nhuận như ngọc, hai mắt chứa đầy lo lắng, nhưng cũng không quên trấn an nữ tử bên cạnh.

"Quân nhi, Phong nhi nó nhất định không sao đâu! Việc chúng ta cần làm lúc này là đi tìm nó!"

Quân Phượng Linh khẽ nheo hai mắt, trong đó chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm.

"Chỉ hy vọng là thế! Nếu để ta biết ai dám tổn thương đến con dâu ta, ta sẽ nghiền kẻ đó thành tro bụi!"

Diệp Cảnh Thần nhìn chăm chú Quân Phượng Linh, khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ.

"Chúng ta đi thôi!"

Ngay khi họ định đi vào Táng Thần Sơn, thì từ bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói già nua, mang theo cả tiếng thở dài đầy ưu sầu.

"Lúc trước ta nên ngăn cản nha đầu kia đến Táng Thần Sơn, cũng không biết có phải nha đầu kia đã thật sự gặp phải nguy hiểm gì rồi không?"

Quân lão gia tử nở nụ cười khổ, trong giọng nói chứa đầy sự bất đắc dĩ.

Quân Phượng Linh theo bản năng nhìn về phía Quân lão gia tử. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt già nua của ông, đôi mày anh khí của bà bất giác nhíu lại.

Không biết vì sao, nhưng từ trên người lão nhân gia này, bà lại cảm giác được một sự thân thiết lạ thường.

Loại cảm giác này khiến bà muốn tiến tới kết giao với ông ấy.

Diệp Cảnh Thần nhìn thấu được suy nghĩ của thê tử nhà mình, bèn vỗ vỗ lên vai bà, rồi chậm rãi đi về phía Quân lão gia tử, tay chấp quyền, nói: "Vị lão tiền bối này, xin hỏi ngài cũng đến Táng Thần Sơn để tìm người à?"

Quân lão gia tử nhìn lại Diệp Cảnh Thần, cất giọng già nua đáp: "Đúng vậy!"

"Không biết người mà lão tiền bối muốn tìm là...."

"Cháu gái của ta!"

Cháu gái?

Diệp Cảnh Thần hơi ngẩn ra, rồi bỗng thấy có chút thất vọng.

Vân Lạc Phong gặp nạn ở Táng Thần Sơn, hiện tại, vị tiền bối này cũng đến Táng Thần Sơn tìm người, ông còn tưởng rằng người mà bọn họ muốn tìm là cùng một người nữa chứ.

Nhưng không ngờ, người mà lão tiền bối đây muốn tìm lại là cháu gái của ông ấy.

Gia gia của Phong nhi là Vân Lạc lão tướng quân! Vị lão nhân gia trước mắt này rõ ràng là không phải đến vì Phong nhi.

"Diệp ca!" Quân Phượng Linh đi đến bên cạnh Diệp Cảnh Thần, rồi mỉm cười nhìn Quân lão gia tử: "Vị lão tiền bối này, nếu như ngài không ngại, chi bằng chúng ta hãy đồng hành cùng nhau, được không?"

(*đồng hành là từ hán việt, nghĩa thuần việt là đi chung. Hành: đi, lên đường, hành động, làm một việc gì đó. Đồng: cùng làm chung.)

Nếu người mời là Diệp Cảnh Thần, Quân lão gia tử sẽ lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ. (*Sa: câu này giống như Quân lão gia tử mê gái vậy, ha ha...)

Thế nhưng.....

Ngay khi Quân lão gia tử nhìn thấy hồng y nữ tử vừa đến, đáy mắt ông bỗng xuất hiện một tia hốt hoảng. Nếu như con gái ông vẫn còn sống, thì tuổi tác của nó có lẽ cũng bằng nữ tử trước mặt này đây.

Tuy nhiên....

Con gái ông hãy còn ở Vô Hồi Đại Lục, không thể nào lại xuất hiện ở nơi này được.

"Được!"

Trước giờ Quân lão gia tử luôn không để ý đến bất cứ kẻ nào tiếp cận làm quen với ông, nhưng nữ tử trước mặt này lại không khiến ông sinh ra ác cảm.

Chẳng những thế, trong tiềm thức của ông còn có ý muốn tiếp cận với cô nương này...

"Khụ khụ...."

Diệp Cảnh Thần thấy Quân lão gia tử cứ nhìn chằm chằm vào thê tử nhà mình, liền không nhịn được mà ho vài cái, khuôn mặt anh tuấn lúc này cũng không được đẹp mấy.

(*Câu nói khuôn mặt không được đẹp mấy như trên thì có nghĩa là sắc mặt người đó không được đẹp, khó coi, tâm trạng không tốt, chứ không phải là nói người đó xấu xí đâu nhé. Vì có từ anh tuấn là từ miêu tả diện mạo nên không thể edit thành sắc mặt anh tuấn được.

_cụm từ không được đẹp thường là dùng để miêu tả biểu cảm, cảm xúc, tâm trạng trên mặt của người ta nhiều hơn mà miêu tả diện mạo. Đây là từ thường dùng của văn TQ.)

Quân lão gia tử hồi thần lại, hơi có chút xấu hổ, biểu cảm vừa rồi của ông quả thật rất dễ gây hiểu lầm rằng ông là một lão già lưu manh....

Nhưng ông không thể dằn nén được sự xúc động muốn quan sát kỹ vị cô nương này.

Cho đến thời gian về sau, Quân Phượng Linh và Quân lão gia tử mới hiểu rõ được cái gì gọi là mọi chuyện đều được vận mệnh an bày...

___ ___

Liễu Diệp trấn.

Trên phiên chợ ồn ào náo nhiệt, từng tiếng rao hàng liên tục vang lên hết tiếng này đến tiếng khác.

Xa xa, Vân Lạc Phong đã thấy được một bóng người quen mắt, tức thì, trong mắt nàng liền xuất hiện một tia kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.