Edit: Sahara
"Sư phụ!"
Quân Huyễn biến sắc, vội vàng đỡ lão gia tử nhà mình, lo lắng đến muốn khóc: "Sư phụ, là đồ nhi không tốt, chọc sư phụ tức đến hộc máu. Đồ nhi đảm bảo sau này bất cứ chuyện gì cũng nghe theo sư phụ, không bao giờ chọc cho người tức giận nữa!"
Thương thay cho Quân Huyễn, còn tưởng là do bản thân mình chọc sư phụ tức giận nên sư phụ mới ói cả ba đấu máu.
(*đấu: một loại thùng dùng làm đơn vị đong lường thời xưa. Câu nói thường gặp nhất là đấu gạo.)
Tuy nhiên....
Sắc mặt Quân lão gia tử vẫn tái nhợt, còn tràn đầy bi thống.
"Vân nha đầu, lần này.... Thật sự xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì?" Quân Huyễn khiếp sợ trợn trừng hai mắt, nhìn về phía Quân lão gia tử: "Không thế nào! Người từng cho con bé ngọc bội, khi gặp nguy hiểm thì chỉ cần bóp nát ngọc bội là người sẽ đến cứu con bé ngay mà. Hiện tại, con bé còn chưa bóp nát ngọc bội thì làm sao có chuyện được?"
Quân lão gia tử bi thương lắc lắc đầu: "Nếu Vân nha đầu bóp nát ngọc bội, thì có thể chứng minh nguy hiểm mà nó gặp phải vẫn có thể giải quyết được! Nhưng nếu ngay cả ngọc bội cũng không bóp nát, vậy đã nói lên rằng dù ta có xuất hiện cũng không cứu được nó. Lấy tính cách của nha đầu này, trước khi chết, sao nó có thể đành lòng kéo theo người nó quan tâm?"
Trên người Vân Lạc Phong, ngoại trừ ngọc bội mà Quân Phượng Linh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892214/chuong-1556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.