Lời này của Quân lão gia tử là có ý gì?
Giả ngu giả ngơ?
Vân Lạc Phong không ngờ Quân lão gia tử lại đột ngột di dời đề tài câu chuyện lên người mình, khóe môi nàng bất giác cong lên.
"Ngọc bội đâu?" Quân lão gia tử chìa tay đến trước mặt Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong nhìn lòng bàn tay thô dày của Quân lão gia tử, tự giác lấy ngọc bội trong người ra, đặt vào lòng bàn tay của ông.
"Cái này....." Quân Huyễn sửng sốt.
Sao lại có đến hai miếng ngọc bội?
Mọi người trong Quân gia còn đang chìm ngu ngơ, nhưng trong đầu của Tào Nguyệt Cầm thì đã nổ ầm một tiếng, nàng vội vàng hô lớn: "Ả ta là giả, là giả! Nhất định là ả đã nhìn thấy ngọc bội của ta, cho nên mới cố tình làm giả, ta mới là thật!"
"Câm miệng!"
Đối với Tào Nguyệt Cầm, Quân lão gia tử luôn thấy tức giận, không hề có thái độ tốt như khi nói chuyện với Vân Lạc Phong. Ông trừng mắt, lộ rõ sát khí.
"Lát nữa mới tìm ngươi tính sổ! Bây giờ lập tức câm miệng cho lão tử, bằng không, ta sẽ làm cho ngươi không còn mạng để nói nữa!"
Tào Nguyệt Cầm vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào, ngồi yên tại chỗ run rẩy không ngừng.
Quân lão gia tử quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Con không cảm thấy nên cho ta một lời giải thích à?"
Vân Lạc Phong đưa ngón tay lên sờ sờ mũi: "Trước khi đến Quân gia, con vô tình gặp một đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892190/chuong-1532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.