Edit: Sahara
Lâm Nhược Bạch hơi chau mày.
Trước kia Lâm Nhược Bạch chỉ cảm thấy tên Tô Tuấn này làm cho nàng thấy không thoải mái, lại chưa từng phát hiện, thì ra hắn ta phiền đến như vậy!
Tô Tuấn thấy Lâm Nhược Bạch không nói gì, còn tưởng là Lâm Nhược Bạch đã đồng ý. Hắn lập tức quét mắt lạnh nhìn mọi người xung quanh, quát: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Mau cút hết cho ta!"
Mọi người vừa nghe Tô Tuấn quát, lập tức tản ra hai bên.
Bởi vì ở đây chỉ có một con đường duy nhất thông lên đỉnh núi, cho nên mọi người không có rời đi, chỉ là bày tỏ thái độ sẽ không tranh giành với người của Huyền Thanh Môn.
"Các ngươi cũng cút đi!"
Tô Tuấn lạnh lùng nhìn mấy người Nhan Khả.
Vân Lạc Phong là sư phụ Lâm Nhược Bạch, hắn không dám bảo Vân Lạc Phong cút, nhưng những người khác thì không được lưu lại.
"Hừ!"
Phó Cẩm chỉ hừ lạnh chứ không rời đi một bước.
Sắc mặt Tô Tuấn đột nhiên trầm xuống, vừa định hạ lệnh cho người Huyền Thanh Môn đuổi bọn người Phó Cẩm đi, thì một giọng nói tà khí ngút trời đột ngột vang lên, khiến bước chân của đám người Huyền Thanh Môn phải khựng lại.
"Ai dám bước tới một bước, Vân Dực, phế chân kẻ đó cho ta!"
Có lẽ hành động trước đó của Vân Dực đã làm đám người kia sợ hãi, cho nên bọn họ không dám tiến lên thêm dù chỉ là một tấc, bọn họ thật sự sợ nam nhân này sẽ phế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892130/chuong-1472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.