Edit: Sahara
"Công đạo?" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười: "Đám người này muốn bắt con trai ta, ta chỉ phế một cánh tay của lão già kia, xem như là đã phá lệ khai ân rồi!"
Sắc mặt Tô Tuấn cực kỳ khó coi, nhiều năm rồi hắn chưa từng gặp qua người nào dám không để Huyền Thanh Môn vào mắt.
Ở khắp Linh Châu này, cũng chỉ có mỗi mình Quân gia là có thể khiến Huyền Thanh Môn khiếp sợ mà thôi.
Chẳng lẽ nữ nhân này lại cho rằng ả là người của Quân gia?
Thật là nực cười!
"Cô nương, nể tình của tiểu Bạch cô nương, ta không so đo với các ngươi, hy vọng các người mau tạ lỗi với người của ta!" Giọng điệu Tô Tuấn lãnh trầm, lạnh lùng nói.
(*lãnh trầm: lạnh lùng và âm trầm.)
Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Bạch, ánh mắt kia giống như là đang hỏi: Con và đám người này có quan hệ gì?
"Sư phụ, một năm trước con bất cẩn gặp phải nguy hiểm, những người này vô tình đi ngang qua nên cứu con, cho nên... Con mới đi cùng với bọn họ." Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, thành thật nói.
Thế nhưng....
Lâm Nhược Bạch lại vô cùng bất mãn đối với việc Tô Tuấn bắt Vân Lạc Phong tạ lỗi.
Tuy rằng Tô Tuấn đã cứu nàng, còn chiếu cố nàng suốt một năm qua, nhưng sư phụ nhà mình tuyệt đối không có lỗi, cho dù sư phụ có sai thì cũng thành đúng, bởi vì ai cũng không thể khi dễ sư phụ!
Vân Lạc Phong đã có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892125/chuong-1467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.