Editor: QR
“Nếu không phải chủ thượng đã từng rèn luyện cơ thể khiến cho cơ thể trở nên khác hẳn với người thường, nói không chừng, công kích cuối cùng của Vân Tiêu sẽ lập tức khiến cho chủ thượng bỏ mạng!”
Cẩm Dục gắt gao cắn môi: “Nhưng mà cho dù chủ thượng có thể nhặt về một mạng nhưng nếu chậm trễ chữa trị cũng sẽ mất đi tính mạng. Huống chi, ngài còn vừa mới dùng một ngàn năm thọ mệnh làm cái giá để hạ huyết chú!”
Mí mắt Bạch Túc hơi động, cánh tay vô lực thả rơi trên mặt đất, trên khuôn mặt của hắn sớm đã bị máu tươi phủ kín, không có cách nào thấy rõ dung mạo của hắn.
Nhưng mà…
Lúc nãy Bạch Túc chiến đấu với Vân Tiêu, hắn mạnh mẽ vận dụng thực lực làm cơ thể của mình khôi phục, vì vậy dọc theo đường đi, Cẩm Dục phải cố hết sức mới đỡ hắn đợc, trên trán phủ kín một tầng mồ hôi trong suốt.
“Chủ thượng, xin lỗi, là thuộc hạ vô dụng mới khiến cho người bị thương nghiêm trọng như vậy!” Sắc mặt Cẩm Dục dần trở nên nhu hòa, đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Bạch Túc, tay nàng khẽ vuốt qua gương mặt Bạch Túc, bên môi gợi lên một nụ cười khẽ: “Hiện tại, chỉ có một biện pháp mới có thể cứu người, hơn nữa… Còn có thể giúp người khôi phục năng lực nhất định, cho dù người sẽ bởi vậy mà hận ta, ta cũng phải cứu người!”
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đầy máu tươi của Bạch Túc, bàn tay của nàng giơ lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891973/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.