Edit: Sahara
Bạch Túc không dám dừng lại một chút nào, chống đỡ cơn đau mà chạy đi như điên.
Vân Tiêu vốn định đuổi theo, thì đúng lúc này trái tim lại truyền đến cơn đau co rút, làm bước chân hắn phải ngừng lại.
"Chủ tử!"
Một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, dừng lại bên cạnh Vân Tiêu: "Có cần thuộc hạ đuổi theo không?"
"Không cần!" Khuôn mặt Vân Tiêu trầm xuống: "Cho dù Bạch Túc đã bị thương, thì ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn."
Vân Tiêu bấu chặt lòng ngực.
Dùng thọ mệnh ngàn năm để hạ huyết chú? Nếu không phải bởi vì huyết chú này, thì hôm nay Bạch Túc chắc chắn phải chết!
"Chuyện này, đừng để cho Phong nhi biết!"
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, căn dặn.
Lâm Quỳnh ngẩn ra, thật cẩn thận đề nghị: "Chủ tử, hay là, người cứ nghe theo đề nghị của Bạch Túc đi, đi tìm một nữ nhân, đừng để cho phu nhân biết là được rồi...."
Đôi con ngươi lãnh khốc của Vân Tiêu liếc nhìn Lâm Quỳnh.
Một cái liếc nhìn này, làm toàn thân Lâm Quỳnh đều phát lạnh, giống như là bị rớt xuống hầm băng, lạnh đến mức khiến run rẩy.
"Trở về nhận phạt!"
Giọng nói của nam nhân lãnh khốc vô tình.
Có lẽ ngoại trừ Vân Lạc Phong, thì không có bất cứ kẻ nào có thể làm cho hắn động dung....
Lâm Quỳnh mang sắc mặt tái nhợt mà cúi người: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Sau khi ném xuống lời này, Vân Tiêu xoay người bỏ đi, bàn tay đang bấu lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891969/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.