Chương trước
Chương sau
Editor: QR

“Tại sao ngươi lại mặc thành như vậy tới đây?”

Hồ Hựu Vũ nhíu mày, ghét bỏ hỏi.

Âu Dương Thiên Nhiên cười ha ha, đi tới trước mặt Hồ Hựu Vũ: “Hồ gia chủ, lúc trước ta đi vây đánh Hồ Ly, cho nên mới mặc như vậy đến đây! Đúng rồi, Hồ gia chủ, khi nào chúng ta động thủ với phụ tử Hồ Ly?”

“Âu Dương Thiên Nhiên, ngươi hận phụ tử Hồ Ly như vậy sao?” Đáy mắt ánh mắt Hồ Hựu Vũ lập loè, mỉm cười hỏi.

Nghe câu này, đáy mắt Âu Dương Thiên Nhiên thoáng qua ánh sáng tàn nhẫn: “Làm sao ta có thể không hận bọn họ chứ? Nếu không phải tại Hồ Ly, nữ nhi của ta cũng sẽ không chết! Thù này cả đời ta cũng sẽ không quên!”

Ý cười trên mặt Hồ Hựu Vũ càng sâu: “Người hại chết nữ nhi của ngươi cũng không phải Hồ Ly, hình như ngươi đã quên mất điểm này.”

Nghe vậy, Âu Dương Thiên Nhiên lập tức kích động.

“Sao có thể không phải là hắn? Chính là hắn hại chết nữ nhi của ta. Nếu năm đó hắn nguyện ý nghênh thú nữ nhi của ta, nữ nhi của ta cũng sẽ không gả cho tên súc sinh kia, cho nên hắn là đầu sỏ hại chết nữ nhi của ta, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn!”

Giờ phút này rõ ràng Âu Dương Thiên Nhiên quên mất, lúc trước là nữ nhi của hắn thông đồng với người khác trước còn hoài thai hài tử lại muốn để Hồ Ly cõng cái nồi này.

Nếu không phải nữ nhi của hắn quá phóng đãng, làm sao có thể gặp phải loại kết cục này?

Với tính cách của Hồ Ly càng không thể giúp người khác nuôi dưỡng hài tử.

Nhưng mà Âu Dương Thiên Nhiên chưa từng nghĩ tới sai lầm nữ nhi của mình phạm phải, hắn đẩy hết trách nhiệm cho Hồ Li.

Nếu không phải Hồ Li cự hôn, nữ nhi của hắn không có khả năng sẽ chết thê thảm như vậy!

“Đúng rồi, nhi tử của ngươi xử trí như thế nào?” Đáy mắt Hồ Hựu Vũ hiện lên ánh sáng lạnh: “Theo như ta nghĩ, nên giết hắn luôn để tránh để lộ tiếng gió.”

Sắc mặt Âu Dương Thiên Nhiên cứng đờ, cười gượng hai tiếng: “Hồ gia chủ, tuy rằng nhi tử của ta tương đối nhiều nhưng đều là cốt nhục của ta, sao ta có thể nhẫn tâm giết hắn? Hơn nữa, ta đã đưa hắn đi, sẽ không để lộ bất cứ tiếng gió gì, ngươi yên tâm đi.”

“Lòng dạ đàn bà, làm sao có thể thành đại sự?”

Hồ Hữu Vũ cười lạnh, khinh miệt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.

“Hồ gia chủ, ta tới nơi này, còn có một cái thỉnh cầu.” Ánh mắt Âu Dương Thiên Nhiên lập loè “Dù cho ta đã ép khô tiền tài của Hồ Văn Vũ nhưng ta còn không cam lòng, ta muốn Hồ Ly rơi vào tay của ta rồi hợp táng hắn và nữ nhi của ta ở bên nhau. Không phải hắn không muốn thành thân với nữ nhi của ta sao? Ta đây sẽ khiến cho bọn họ thành một đôi phu thê dưới mặt đất!”

Hồ Hữu Vũ vừa định nói chuyện, bên ngoài truyền tới tiếng động, sắc mặt của hắn trầm xuống, lạnh giọng quát: “Ai!”

“Chít chít!”

Một t tiếng chuộkêu truyền đến, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng chạy về phía xa, biến mất ở trong tầm mắt của hắn.

Ngay sau khi nhìn thấy Tầm Kim Thử đi xa, tâm Hồ Hữu Vũ mới hạ xuống.

“Thì ra là Tầm Kim Thử, linh thú này cũng không có lực uy hiếp gì, không cần kiêng kỵ nó.”

Chỉ khi nào linh thú đạt tới Tôn Linh Giả mới có thể nói tiếng người.

Linh thú cấp thấp giống như Tầm Kim Thử này, cả đời cũng không thể có khả năng đạt tới Tôn Linh Giả.

Hắn cần gì để vào mắt?

“Hồ gia chủ, đề nghị vừa rồi của ta…” Âu Dương Thiên Nhiên do dự một lúc, tiếp tục hỏi.

“Đề nghị của ngươi, ta đồng ý.”

Hồ Hữu Vũ đứng lên, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ nghĩ muốn hủy diệt phụ tử ba người này, còn Hồ Ly xử trí như thế nào, tùy tiện ngươi quyết định!”

Hắn cũng không có để Hồ Ly vào mắt, chỉ một vài câu đã quyết định vận mệnh của Hồ Ly.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.