Edit: Sahara
"Đáng tiếc..... " Tiểu Mạch cố ý kéo dài, không chịu nói hết một lần: "Cha ta chướng mắt ngươi!"
(*chương trước Tiểu Mạch kiu dì là vì châm chọc Diêu Mộng Kỳ, chương này là nhục mạ ả nên sửa lại thành ngươi!)
Diêu Mộng Kỳ ngây ngẩn cả người, cô ta đột ngột ngẩng phắt đầu dậy, không hiểu gì cả mà chớp chớp mắt nhìn Tiểu Mạch.
Tại sao?
Tốt xấu gì thì thời điểm đứa bé bị ngược đãi mình cũng đứng ra nói chuyện giúp nó, theo lý mà nói, dưới tình huống như vậy, đứa bé này không phải là nên cần một người mẫu thân chịu bảo vệ nó như mình sao?
Tại sao nó lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
"Cha của ta chỉ yêu có một mình mẹ ta mà thôi! Ngươi cho rằng, bằng vào mị lực của ngươi có thể vượt qua được mẹ của ta à?" Tiểu Mạch cười khẩy một tiếng.
Nữ nhân này quả là không biết thức thời, trước đó, nể tình ả ta tưởng rằng mình bị Vân Tiêu đánh đập mà ra mặt giúp mình, cho nên mình mới không có nói nhiều.
Bây giờ thì khác!
Bây giờ là do nữ nhân này không biết tốt xấu, vọng tưởng thay thế vị trí của chủ nhân trong lòng Vân Tiêu.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nghe thấy lời này, trong lòng Diêu Mộng Kỳ không hề có chút phẫn nộ nào cả, ngược lại còn càng lúc càng đồng tình với Vân Tiêu và Tiểu Mạch.
Nhìn mà xem, nữ nhân đáng chết kia ruồng rẫy phu quân, bỏ rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891892/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.