Edit: Sahara
Vân Lạc Phong cười cười: "Đã quen ăn thức ăn do chàng nấu, thức ăn ở bên ngoài ta ăn không quen, cho dù là đầu bếp đứng đầu trong tửu lâu, thì trù nghệ cũng không sánh bằng chàng được!"
Vân Lạc Phong cất bước, chậm rãi đi về phía Vân Tiêu.
Người tu luyện có thể không cần ăn cơm suốt mấy năm, bởi vì linh khí có thể làm tiêu tan cơn đói của họ, tuy nhiên, thời điểm không có tu luyện, thì bọn họ vẫn cần ăn uống như người bình thường.
Huống chi, thức ăn ngon đến nhường này, có bao nhiêu người có thể khống chế được cái bao tử của mình đây?
"Vân Tiêu, trù nghệ của chàng quả là càng ngày càng tiến bộ!"
Vân Lạc Phong phất tay áo ngồi xuống, cô cầm lấy cái muỗng, nhẹ nhàng múc một muỗng cháo hạt sen, đưa lên môi từ từ thưởng thức.
Mùi hương nức mũi, cháo vừa vào miệng là tan, ngon đến mức làm người ta ngây ngất.
"Nàng thích thì tốt rồi!"
Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Vân Lạc Phong, đáy mắt Vân Tiêu hàm chứa ý cười khó thể hòa tan: "Nếu nàng đồng ý, ta nguyện cả đời xuống bếp vì nàng!"
"Được!"
Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn nam nhân trước mặt mình: "Vân Tiêu, ăn qua món ngon do chàng nấu rồi, cả đời này của ta, sợ là không thể xa chàng được nữa rồi..."
Cuộc sống hiện tại, làm cho cô vô cùng thỏa mãn.
Hy vọng từ này về sau, sẽ không còn xảy ra phong ba gì nữa!
"Đúng rồi, đám thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891890/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.