Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

**** có nhiều từ Sa đã chú thích rồi, nhưng nhiều bạn đọc qua rồi có thể không nhớ nên khi có từ khó hiểu Sa vẫn sẽ chú thích lại. Bạn nào thấy phiền thì chịu khó đọc lướt qua chú thích dùm Sa nha.

Do trong nhà mình có nhiều em nhỏ mới 14 15t nên từ khó với các em khá nhiều. Nếu Sa chú thích sót hay khó hiểu thì các em cứ để comment lại, Sa sẽ giải thích sau nha.

_____..______

"Vân Lạc Phong!"

Vương Dịch Chi đang đứng lớp dạy học, bỗng nhiên phát hiện Vân Lạc Phong đang đứng ngay cửa, tức thì liền giận tím mặt: "Ngươi đã vắng mặt nhiều ngày như vậy mà còn dám tới học viện? Là ai cho ngươi lá gan lớn đến như vậy hả? Suốt nửa tháng trời không đến lớp?"

Vân Lạc Phong tà tà liếc nhìn Vương Dịch Chi: "Ta đã xin phép nghỉ, chẳng lẽ ngươi không biết?"

Kỳ thực, nguyên nhân trong này cũng có một phần là do Hư Không trưởng lão.

Vốn dĩ ông đã an bày một lão sư khác đến dạy ở học đường của Vân Lạc Phong, cũng đã phái người đưa thư xin nghỉ của Vân Lạc Phong đến vị lão sư kia.

Ai ngờ Vương Dịch Chi lại đi cửa sau, hối lộ để bản thân ông ta đến dạy ở lớp của Vân Lạc Phong.

Vị lão sư kia do bận rộn nên cũng quên mất chuyện này, vì vậy mà Vương Dịch Chi căn bản cũng không biết Vân Lạc Phong đã có đưa thư xin nghỉ rồi.

"Thư xin nghỉ gì chứ, ta không hề nhận được thư gì cả!" Vương Dịch Chi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi vắng mặt hơn nửa tháng, dựa theo quy củ, phải bị trục xuất khỏi học viện. Bất quá, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi chấp nhận chịu phạt một trăm roi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!"

Ồn ào....

An Tử Hạo vội vàng đứng dậy, trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi: "Vân cô nương thân là nữ tử, thể chất tương đối yếu, ta tình nguyện thay Vân cô nương chịu phạt!"

Tốt xấu gì Vân Lạc Phong cũng vì hai người bọn họ cho nên mới đắc tội với thúc cháu Vương Dịch Chi, hình phạt này, hắn thay Vân Lạc Phong chịu cũng xem như là việc nên làm.

"Ngươi là cái thứ gì? Dựa vào đâu mà đòi thay Vân Lạc Phong chịu phạt?" Vương Dịch Chi cười lạnh một tiếng, cất tiếng khinh bỉ: "Hôm nay, ta nhất định phải dạy cho Vân Lạc Phong một bài học, nếu ai dám cầu xin cho ả, lập tức trục xuất khỏi học viện."

An Tử Hạo còn muốn nói gì đó, thì đột ngột nhận được một cái liếc mắt của Vân Lạc Phong, cho nên hắn đành phải đem tất cả lời nói của hắn nuốt vào trong bụng, trên mặt ngập tràn lo lắng cho Vân Lạc Phong.

"Trục xuất ta khỏi học viện? Chỉ sợ ngươi còn chưa có được cái tư cách này!"

Thanh âm của Vân Lạc Phong lạnh lẽo mà tuyệt tình, đôi mày khẽ nhướng lên cao, bày ra một thân khí phách cuồng vọng đến cực điểm.

"Trong học viện này, ngươi là kẻ đầu tiên dám nói chuyện với ta bằng cái giọng đó." Vương Dịch Chi cười lạnh một tiếng, hơi hơi nheo hai mắt vừa xẹt qua một tia tàn nhẫn: "Vì vậy, ta sẽ để cho ngươi được biết, hậu quả của việc làm trái lời lão sư là gì!"

Ầm!

Dưới cơn thịnh nộ, Vương Dịch Chi đem tất cả uy áp trên người mình phát ra, hơn nữa còn triển khai công kích về phía Vân Lạc Phong, ánh mắt ông ta trở nên sắc bén vạn phần, giống như là một thanh lợi kiếm, có thể giết người trong vô hình.

"Vân cô nương!"

An Tử Hạo gấp đến độ mồ hôi lạnh cứ tuôn ra không ngừng, nhưng dựa vào thực lực của hắn thì hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Dịch Chi lao đến tấn công Vân Lạc Phong.

Mắt thấy một chưởng của Vương Dịch Chi sắp sửa đánh vào giữa trán Vân Lạc Phong, thì ngay trong tích tắc, Vân Lạc Phong đột nhiên có hành động....

Chân Vân Lạc Phong dịch chuyển nhanh hai bước về phía bên cạnh, tay trái giơ lên giữ chặt lấy cánh tay đang xuất chưởng của Vương Dịch Chi.

Một tiếng rầm vang lên, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Vân Lạc Phong vặn tay một cái, cả người Vương Dịch Chi liền bị quăng mạnh xuống đất.

"Ta nói rồi, ta đã có đưa thư xin nghỉ!"

Một cú quăng này, Vương Dịch Chi ngã cũng không nhẹ, ông ta đỡ eo đứng dậy, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, tay còn lại thì chỉ vào mặt cô mà nói: "Ngươi dám đánh ta? Tốt, rất tốt! Ngay cả ta mà ngươi cũng dám đánh, vậy thì ngươi đừng hòng tiếp tục lăn lộn* ở học viện Tây Châu này nữa, ta nhất định phải trục xuất ngươi ra khỏi học viện!"

Vân Lạc Phong không thèm để ý đến Vương Dịch Chi, xoay người đi về hướng của tu luyện thất.

Ban đầu, cô còn cho rằng đã là lão sư của học viện thì thực lực chắc hẳn là phải rất mạnh..... Nhưng hiện tại, xem ra bất quá cũng chỉ là như vậy. (*Sa: người ta mạnh chứ, nhưng là so với học sinh bình thường kìa. Tỷ có bình thường đâu!!! *liếc mắt*)

So với việc ở chỗ này lãng phí thời gian, còn không bằng tự mình tu luyện.

"VÂN LẠC PHONG!"

Vương Dịch Chi phẫn nộ hét lớn lên một tiếng, tiếng hét của ông ta vang vọng khắp toàn bộ không trung của học viện, rất lâu cũng chưa biến mất.

Các học sinh của trong lớp học Linh Sư đều bị một màn này dọa sợ đến ngây người, ai cũng không thể ngờ được, Vân Lạc Phong lại dám đối xử với Vương Dịch Chi như thế, tốt xấu gì thì Vương Dịch Chi cũng là lão sư của học viện.

___________

*câu nói đừng hòng lăn lộn ở.... Đại khái có thể hiểu là người đó đừng hòng có chỗ đứng, hoặc là sống yên ở nơi đó. Ví dụ như trong phim kiếm hiệp thường có câu nói "đừng hòng lăn lộn được trong giang hồ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.