Edit: Sahara
Nhớ đến tình cảnh cháu trai mình bị Vân Lạc Phong khi dễ, lửa giận trong lòng Vương Dịch Chi càng ngày càng lớn, ngay cả khuôn mặt cũng âm trầm hơn, làm cho toàn bộ học sinh trong học đường đều cảm thấy sợ hãi.
"Đợi khi nào Vân Lạc Phong kia đến lớp, ngươi bảo ả lăn tới gặp ta!"
Vương Dịch Chi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi học đường.
Mặc kệ Vân Lạc Phong có trốn bao lâu, cuối cùng cũng sẽ có ngày ả trở về lớp học, đến lúc đó, ông sẽ bắt ả phải trả một cái giá thảm thiết thống khổ nhất.
________
Trong thành bên ngoài học viện Tây Châu.
Trên phố, dòng người đông đúc qua lại, ngựa xe như nước.
Vân Lạc Phong chắp tay sau gáy, hơi hơi nheo mắt lại, khóe môi gợi lên một độ cong tà khí.
Hai mắt đen nhánh thâm thúy đang nhìn chăm chú vào con đường trước mặt.
"Vân Tiêu, chàng định cùng ta trở vào học viện, hay là lưu lại ở đây?"
Vân Tiêu dừng bước, tầm mắt chuyển lên người Vân Lạc Phong, trầm ngâm hết nửa ngày mới nói: "Ta đối với cái học viện kia không có hứng thú, cho nên..... Ta ở lại đây chờ nàng vậy!"
"Được!" Vân Lạc Phong thả tay xuống, trên mặt tràn đầy ý cười: "Bây giờ chúng ta đi xem xét vài biệt viện trước, rồi mua lấy một căn, bây giờ có chàng ở chỗ này, vậy về sau ta không cần ngủ lại học viện nữa!"
Nói thật, cái tu luyện thất trong học viện đối với cô mà nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891880/chuong-1222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.