Chương trước
Chương sau
Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Giết!”

Nghe được lời Hỏa Hỏa nói, Tiểu Thụ quay đầu nhìn về phía mấy kẻ đang xoay người rời đi, giọng nói mềm mại truyền ra từ trong miệng hắn.

Đúng vậy!

Khi dễ cha mẹ đều đáng chết!

Đùng!

Dưới đất lại trồi lên vô số dây leo.

Không đợi những người đó đào tẩu, dây leo đã trói thân thể bọn họ lại, làm cho bọn họ không thể nhúc nhích.

“Tiểu Thụ, quất chết bọn họ cho ta, đúng rồi, đừng đánh chết nữ nhân thổi tiêu kia, phụ thân ngươi nói, muốn bán ả tới thanh lâu, không phải ả thích lấy lòng nam nhân sao, vậy để ả thỏa mãn đi.” Hỏa Hỏa chống nạnh ra lệnh.

Tay nhỏ mũm mĩm giương lên, vô số dây leo xuất hiện ở trước mặt những người kia, rồi sau đó, những dây leo ấy hung hắng quất mạnh trước ánh mắt hoảng sợ của bọn họ.

Bạch bạch bạch!

Toàn bộ ngọn núi chỉ nghe được âm thanh roi quất trong hư không cùng tiếng rống tê tâm liệt phế của những người đó.

“Các ngươi chờ đi, người muốn giết Quỷ Đế rất nhiều, rồi có một ngày hắn sẽ chết trong tay các anh hùng chính nghĩa, ha ha ha!” Lão giả Vô Lượng Tông điên cuồng phá lên cười, đôi mắt lộ ra màu đỏ, chắc đã lâm vào trong điên cuồng.

Hắn mắng càng tàn nhẫn thì roi quất càng nhanh, quất cho đến lúc lão giả Vô Lượng Tông nói không ra một chữ nào nữa……

“Ồ, thiếu chút nữa ta quên,” Hỏa Hỏa nheo hai mắt lại, ánh mắt nguy hiểm bắn về phía Đoạn Diệc Thần, “Ngươi cũng là một đám với bọn họ, đến để đánh dẹp Vân Tiêu đại nhân.”

Mồ hôi trên trán Đoạn Diệc Thần chảy xuống, ngượng ngùng cười nói: “Ta tới để tham gia náo nhiệt thôi, không liên quan đến ta, ngươi có thể tiếp tục.”

Hỏa Hỏa vỗ vỗ cằm, hơi ngẩng đầu lên: “Thấy ngươi cũng không có tính xấu nên ta bỏ qua, nhưng mà chuyện hôm nay không được phép nói ra đó.”

“Được, ta đảm bảo sẽ không nói.”

Đoạn Diệc Thần nhanh chóng gật gật đầu, thề thốt.

“Không được,” Hỏa Hỏa lắc đầu, “Ta không tin ngươi được, lỡ ngươi nói ra thân phận của ta với Tiểu Thụ thì chủ nhân và Vân Tiêu đại nhân sẽ càng bị nhiều người đuổi giết hơn, cho nên, ngươi uống viên thuốc này vào đi.”

Đoạn Diệc Thần ngẩn người nhìn viên thuốc Hỏa Hỏa đưa đến trước mặt, hơi nhíu mày.

“Đây là cái gì?”

“Viên thuốc này sẽ làm ngươi quên chuyện đã xảy ra vào mấy ngày nay.”

Quên chuyện đã xảy ra vào mấy ngày nay?

Cũng có nghĩa là…… Sẽ quên Vân Lạc Phong?

Không biết vì sao nghe được lời này Đoạn Diệc Thần cảm thấy co rút trong lòng, hắn nâng tay lên nhưng không thể nào cầm lấy viên thuốc kia được.

“Ta đồng ý không nói ra ngoài, thật sự không được sao?” Hắn nâng đầu lên, nhìn Hỏa Hỏa hỏi.

Hỏa Hỏa chớp chớp mắt: “Chúng ta quen biết chưa bao lâu, ta vừa không biết thân phận của ngươi, cũng không biết ngươi là người như thế nào, làm sao tin tưởng được?”

Đoạn Diệc Thần cười khổ một tiếng, hắn cầm lấy viên thuốc Hỏa Hỏa đưa qua, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Một khi đã như vậy, mấy ngày nay ở chung coi như là một giấc mộng đi.

Tỉnh mộng, hắn nên quên đi……

Đoạn Diệc Thần nhắm mắt lại uống vào, tức khắc, hắn cảm giác thân mình run rẩy, ý thức trong đầu biến thành một màn mơ hồ, dần dần ngã quỵ trên mặt đất.

Nhìn thân thể Đoạn Diệc Thần ngã xuống, Hỏa Hỏa cắn cắn môi rồi hỏi: “Tiểu Thụ, có phải ta quá tàn nhẫn hay không?”

Tiểu Thụ nghiêng đầu, mắt to tò mò chớp chớp, dường như không rõ lời của Hỏa Hỏa có ý gì.

“Kỳ thật, Đoạn Diệc Thần cũng không tồi, tuy rằng hắn đến để cùng bao vây diệt trừ Vân Tiêu đại nhân, nhưng dọc đường đi lại rất chiếu cố chúng ta, trong ba ngày chủ nhân hôn mê, hắn cũng chăm sóc cho ta…… Chỉ là ở trong lòng ta, quan trọng nhất chính là chủ nhân, chỉ cần vì chủ nhân, bất luận chuyện tàn nhẫn nào ta cũng có thể làm ra.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.