Editor: QR – diendanlequydon
“Vô Cực Môn? Vì sao hắn phải diệt Vô Cực Môn?”
Vân Lạc Phong lại uống một ngụm nước trà nữa, hỏi.
Nam nhân suy nghĩ, trả lời: “Ta nghe nói, ngày đó có một tòa di tích được khai quật, Quỷ Đế và người của mấy thế lực lớn đều nghe tiếng đi tới đó nhưng bảo vật trân quý nhất trong di tích là kính Hư Không bị Quỷ Đế cầm đi. Vì thế cho nên mấy thế lực lớn phẫn nộ hạ lệnh đuổi giết hắn.”
Kính Hư Không?
Nếu nói lúc đầu, Vân Lạc Phong còn không xác định Quỷ Đế ở đại lục này có phải chính là Vân Tiêu hay không? Bây giờ nghe được lời của nam nhân này thì nàng xác định trăm phần trăm đích rồi.
Nguyên nhân không phải vì hắn mà bởi vì kính Hư Không còn đang ở trong tay của nàng.
“Nếu kính Hư Không này do Quỷ Đế lấy được, vật tất nhiên cũng sẽ thuộc về hắn, những thế lực khác lại có tư cách gì đuổi giết hắn?” Vân Lạc Phong cười lạnh, châm chọc nói.
Nam nhân bị lời nói của nàng làm hoảng sợ, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã không còn kịp rồi.
Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt mọi người trong quán trà đều dừng ở trên mặt Vân Lạc Phong.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Nam nhân tuấn lãng vội vàng đứng lên, áy náy nói: “Vị bằng hữu này của ta không biết nguyên do mọi chuyện mới có thể nói không lựa lời như vậy, vẫn hy vọng các vị tha thứ cho nàng lần này.”
“Hừ!”
Trên chỗ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891861/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.