Edit: Sahara
"Phong nhi.... " ánh mắt Quân Phượng Linh trước sau vẫn luôn đặt trên người Vân Lạc Phong, khuôn mặt anh khí của bà lúc này mang theo một tia ưu sầu nhàn nhạt.
"Con đến là để từ biệt cùng mọi người, tiếp theo đây, con muốn đi tìm Vân Tiêu!"
Thần sắc Vân Lạc Phong kiên định, lời nói thốt ra chứa đầy quyết tâm không gì lay chuyển được.
"Con đi đi!" Quân Phượng Linh cười nói: "Qua một thời gian ngắn nữa, mẹ và cha con cũng muốn ra ngoài một chuyến. Hy vọng sau này chúng ta có thể cùng tương ngộ ở phiếm đại lục kia."
Vân Lạc Phong gật gật đầu: "Con còn phải đi cáo biệt với lão gia tử và nhị thúc. Cha, mẹ, sau này có duyên, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại."
Chuyến đi lần này, không đơn giản chỉ là mất một hai năm mà thôi.
Có lẽ sẽ phải mất đến mấy năm thời gian.
Hoặc giả.... Cũng có thể sẽ mất hơn mười năm.
Thế nhưng, khi mà lão gia tử biết được Vân Lạc Phong chỉ vừa mới trở về lại phải rời đi ngay, thì một lão già tuổi quá nửa trăm như ông liền khóc rống lên như một đứa trẻ, cứ lôi lôi kéo kéo tay của Vân Lạc Phong mãi không chịu buông.
"Cháu gái bảo bối, tuy rằng trong khoảng thời gian này gia gia luôn lừa bịp tống tiền con, nhưng mà gia gia thật sự là không nỡ để con đi! Đặc biệt là lần này con lại còn đi đến một nơi xa xôi như vậy. Gia gia thật sự không biết mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891829/chuong-1171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.