Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Hoàng hậu thả lỏng hai tay, rồi buông cánh tay Vân Lạc Phong ra: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Con nhất định phải báo thù cho Giản thúc con, huynh ấy chết quá thảm!"

"Thù, con nhất định sẽ báo. Tuy nhiên, người cũng phải dưỡng thai cho tốt! Giản thúc đã không còn nữa rồi, chẳng lẽ người còn muốn mất luôn cả đứa bé hay sao?"

Đứa bé?

Cả người hoàng hậu run lên, bàn tay vô thức đưa lên vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, sau đó lại khẽ cúi thấp khuôn mặt bi thương của mình xuống.

"Ta cũng biết ta như vậy là không tốt, nhưng cứ nghĩ đến cái chết của Giản thúc con thì ta không cách nào kiềm chế được tâm trạng đau đớn của mình, cũng chính vì vậy mới làm động thai khí, hơn nữa, ngự y có nói, đứa bé này.... Sợ là không giữ lại được!"

"Hoàng hậu, nàng đang nói lời ngốc nghếch gì vậy?" hoàng đế ôn nhu vuốt ve tóc của hoàng hậu, ngữ khí có mang theo một chút trách mắng nhè nhẹ: "Nàng yên tâm, con của chúng ta nhất định sẽ không có việc gì đâu, Vân cô nương hiện tại đã trở về rồi, bằng vào y thuật của cô ấy, khẳng định là có thể giúp chúng ta giữ lại đứa bé, hiện tại, việc nàng cần làm chính là phải giữ cho tâm trạng được thoải mái, cũng để cho Giản tướng quân được an lòng nơi chín suối."

Tầm mắt Vân Lạc Phong dừng lại trên bụng hoàng hậu, cô trầm ngâm hết nửa ngày mới nói: "Lát nữa con sẽ lập tức lên đường đến Thiên Hồi Đế Quốc báo thù, hiện tại, con để lại đây cho người một phương thuốc, người cứ theo như phương thuốc đó sắc thuốc mà uống, rất nhanh thôi thì thân thể của người sẽ được khang phục."

"Vân cô nương, lần này thật sự là đa tạ cô!" hoàng đế lộ ra vẻ cảm kích trên mặt: "Đầu tiên là cô cứu mạng hoàng hậu, sau lại giúp thân thể hoàng hậu có thể hoài thai, hiện giờ còn giúp chúng ta giữ lại được đứa bé."

Vân Lạc Phong cười khổ một tiếng: "Trước kia, các người cảm tạ ta, ta rất thoải mái mà nhận lấy, nhưng lúc này đây, lại là do Diệp gia mới làm liên lụy đến hoàng hậu, Giản thúc là vì cứu cha chồng ta cho nên mới chết, hoàng hậu cũng vì cái chết của thúc ấy mới bị động thai khí, cho nên, nói đến cùng thì cũng là lỗi của Diệp gia ta."

"Vân cô nương, có phải cô sẽ lập tức đi báo thù cho Giản tướng quân không?"

Hoàng đế ngưng trọng nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: "Trong vòng nửa tháng, ta sẽ trở về!"

"Tốt!" hoàng đế nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Đám súc sinh kia hại chết Giản tướng quân, còn làm hại hoàng hậu của trẫm đau buồn đến như vậy, chuyện này, trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn chúng. Vân cô nương, nếu như cô muốn đi báo thù, nhân thủ chắc chắn là không đủ, binh mã của Thiên Vân Quốc ta tùy cô điều động, trăm vạn hùng binh Thiên Vân Quốc, tùy cô sử dụng."

"Không cần!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Chỉ cần một mình ta cũng đã đủ để diệt Thiên Hồi Đế Quốc rồi! Ngược lại, mang theo tướng sĩ, chỉ tạo nên thương vong không cần thiết mà thôi. Ta sẽ không để cho chuyện như thế xảy ra."

Vân Lạc Phong cô luôn quý trọng sinh mệnh, bất kể là của người nào, ngoài trừ kẻ địch.

Cô cũng chưa từng đem tánh mạng của mọi người trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn ra mà mạo hiểm.

Giống như sự việc đi thám hiểm bên dưới lòng đất ở Vô Tận Thành trước đó, Vân Lạc Phong lựa chọn một mình đi xuống, lưu lại mọi người ở lại.

Đơn giản là bởi vì, cô không muốn mọi người hy sinh oan uổng, không muốn có những thương vong vốn là không cần phải có.

Cũng chính vì đều này, cho nên tất cả thuộc hạ của Vân Lạc Phong đều cam tâm tình nguyện mà phục tùng cô.

Sau khi Vân Lạc Phong để lại phương thuốc an thai cho hoàng hậu, thì cô liền rời khỏi hoàng cung ngay lập tức.

"Hoàng hậu!" hoàng đế gắt gao ôm chặt lấy hoàng hậu, dịu dàng trấn an người trong lòng: "Phong nhi của nàng đã đến Thiên Hồi Đế Quốc báo thù rồi, rất nhanh thôi thì chúng ta sẽ được thấy bộ dáng hối hận của tên cẩu hoàng đế Thiên Hồi Đế Quốc, hiện tại, nàng cứ an tâm mà dưỡng thai đi!"

Hoàng hậu vùi đầu trong lòng ngực hoàng đế, dù biết những gì hoàng đế nói là thật, nhưng mỗi khi nhớ đến cái chết của huynh trưởng, thì bà vẫn cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế như cũ.

______

So sánh với Thiên Vân Quốc đang chìm ngập trong không khí tang thương, thì Thiên Hồi Đế Quốc ngược lại lại là một bầu không khí rộn ràng kinh hỉ treo cao.

Trong hoàng cung Thiên Hồi Đế Quốc, Long Nguyên đang tổ chức yến tiệc tưng bừng, ca vũ nhộn nhịp, quả thật là một mảnh phồn hoa hưng thịnh. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.