Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

Diệp Cảnh Thần ngơ ngẩn.

Ông không hề cảm nhận được trên người mình có bất cứ cảm giác đau đớn nào, từ từ, ông chậm rãi quay đầu lại....

Ngay tức khắc, đôi đồng tử của Diệp Cảnh Thần liền co rút lại, một cơn phẫn nộ sôi trào trong lòng.

Trước mắt Diệp Cảnh Thần, một người nam nhân đang đứng dang hai tay ra, dùng thân thể to lớn của mình để che chắn cho ông.

Vô số mũi tên đang cấm xuyên qua thân thể người nam nhân kia, máu tươi đỏ thẳm len lỏi theo khe hở của mũi tên cấm vào da thịt mà chảy xuôi ra bên ngoài.

Nhìn thân mình người kia tựa như một tòa Thái Sơn vững chắc, mà cả người Diệp Cảnh Thần cứ run lên bần bật không ngừng.

"Giãn tướng quân.... "

Rầm!!!!

Thân thể tựa như ngọn núi lớn ầm ầm ngã xuống, nằm yên thẳng tắp trên mặt đất ngay trước mặt Diệp Cảnh Thần.

"Giản tướng quân!"

Diệp Cảnh Thần bỗng dưng khụy xuống mặt đất, dùng hết toàn lực mà bò nhanh đến bên người Giản Thành Văn, lệ rơi đầy mặt: "Giản tướng quân, tại sao huynh phải làm như vậy chứ? Tại sao?"

Là ai nói nước mắt của nam nhi không dễ dàng rơi? Ấy chẳng qua là chưa chạm tới chỗ thương tâm của họ mà thôi!

Giản Thành Văn ho khan hai tiếng, máu tươi từ trong miệng trào ra ngoài, giọng nói của ông suy yếu đến mức gần như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

"Ta đã hứa với tiểu Phong nhi của ta, lúc con bé không có ở đây...., ta sẽ thay nó.. bảo vệ người nhà của nó, nam tử hán, nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã hứa... Nhất định.. phải.. Làm cho kỳ được!"

Ngày đó, khi Vân Lạc Phong giúp Giản Thành Văn đột phá thực lực, đã đưa ra điều kiện, thời điểm mà cô không có ở đây, hy vọng Giản Thành Văn ông có thể thay cô bảo vệ người thân của mình.

Nhưng Vân Lạc Phong ngàn vạn lần không ngờ tới, chỉ vì một lời hứa, mà Giản thúc của cô cam nguyện hy sinh tánh mạng của chính ông.

Sau khi dứt lời, tay của Giản Thành Văn cũng vô lực trượt khỏi lòng bàn tay Diệp Cảnh Thần, hai tròng mắt đang mở to từ từ khép lại, cứ thế, lặng yên không tiếng động mà mất đi sinh mệnh....

"KHÔNG!!!!"

Diệp Cảnh Thần ngửa đầu lên trời hét lên một tiếng hét tê tâm liệt phế, sau đó hướng về đại quân Thiên Hồi Đế Quốc mà rống lên: "Thiên Hồi Đế Quốc, các ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế! KHÔNG ĐƯỢC CHẾT TỬ TẾ!"

Tiếng nguyền rủa của Diệp Cảnh Thần ông ngập tràn sự phẫn nộ, đôi mắt bi thương chợt đỏ ngầu lên như máu mà nhìn trừng trừng vị tướng quân của Thiên Hồi Đế Quốc.

"Một kẻ đã tiêu hao hết linh lực như ngươi, có tư cách gì mà đòi nguyền rủa ta?" tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc cười khẩy: "Huống hồ gì, tên Giản Thành Văn này là tự mình tìm chết, có quan hệ gì với bổn tướng quân kia chứ?"

Người của Diệp gia, đều đấm chìm dưới không khí bi thương.

Hiện giờ lại nghe thấy lời nói này của tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc, thì bi thương liền biến thành căm phẫn, mọi người dường như là phát cuồng lên là không ngừng triển khai công kích về phía đại quân Thiên Hồi Đế Quốc.

Thế nhưng, cho dù thực lực của các cao thủ Diệp gia có cường đại cách mấy, cũng không sao thắng được đội quân bất tử bất diệt này của Thiên Hồi Đế Quốc.

Bất luận bọn chúng có bị bao nhiêu vết thương, nặng nhẹ thế nào, cũng chẳng hề có chút cảm giác đau đớn nào cả, vì vậy, nếu cứ tiếp tục thế này thì kết quả nhận được chỉ có một, đó chính là tất cả cao thủ của Diệp gia đều cạn kiệt hết linh lực mà chết dưới đao của đại quân bất tử.

Nếu chỉ có thể lực bị tiêu hao, bọn họ còn có thể dùng Huyết Tham để bổ sung lại thể lực cho mình.

Nhưng linh lực một khi cạn kiệt, muốn phục hồi lại ngay thì nào có dễ dàng như thế.

"Xem ra là ta đã tới chậm một bước rồi...."

Đột nhiên, một thanh âm lạnh nhạt bỗng vang lên từ bên cạnh, tiếng nói kia giống như là có một ma lực nào đó, nó vừa rơi vào tai của đám đông đang chiến đấu hỗn loạn, liền lập tức làm cho bọn họ không tự chủ được mà dừng lại cuộc chiến.

Nam nhân ngự không mà đến, bạch y như tiên, tuấn mỹ tuyệt luân, tựa như một nhân vật vừa bước ra từ trong tranh, vẻ đẹp hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta quên mất luôn cả việc hô hấp.

"Ngươi là người nào?" tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc trầm sắc mặt, lạnh giọng hỏi.

Nam nhân cong môi mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên lộ ra ánh sáng ôn hòa.

"Tình nhân cũ của Vân Lạc Phong!"

Nếu không phải hiện giờ người của Diệp gia đều đang chìm ngập trong tâm trạng bi thương vì cái chết của Giản Thành Văn, thì có thể bọn họ sẽ bị lời nói này của nam nhân chọc cho phì cười.

Nhưng lúc này đây, không có người nào có thể cười nỗi, trên mặt mọi người, ngoài bi thương... Thì vẫn là bi thương.

"Mặc kệ ngươi là ai, nếu đã đến nơi này, thì đều phải chết!" ánh mắt của tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc lạnh đi, lạnh lùng hạ tử lệnh: "Giết tên tiểu tử này cho ta!"

Chiến trường, âm thanh chém giết lại lần nữa vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.