Edit: Sahara
Diệp Cảnh Thần ngơ ngẩn.
Ông không hề cảm nhận được trên người mình có bất cứ cảm giác đau đớn nào, từ từ, ông chậm rãi quay đầu lại....
Ngay tức khắc, đôi đồng tử của Diệp Cảnh Thần liền co rút lại, một cơn phẫn nộ sôi trào trong lòng.
Trước mắt Diệp Cảnh Thần, một người nam nhân đang đứng dang hai tay ra, dùng thân thể to lớn của mình để che chắn cho ông.
Vô số mũi tên đang cấm xuyên qua thân thể người nam nhân kia, máu tươi đỏ thẳm len lỏi theo khe hở của mũi tên cấm vào da thịt mà chảy xuôi ra bên ngoài.
Nhìn thân mình người kia tựa như một tòa Thái Sơn vững chắc, mà cả người Diệp Cảnh Thần cứ run lên bần bật không ngừng.
"Giãn tướng quân.... "
Rầm!!!!
Thân thể tựa như ngọn núi lớn ầm ầm ngã xuống, nằm yên thẳng tắp trên mặt đất ngay trước mặt Diệp Cảnh Thần.
"Giản tướng quân!"
Diệp Cảnh Thần bỗng dưng khụy xuống mặt đất, dùng hết toàn lực mà bò nhanh đến bên người Giản Thành Văn, lệ rơi đầy mặt: "Giản tướng quân, tại sao huynh phải làm như vậy chứ? Tại sao?"
Là ai nói nước mắt của nam nhi không dễ dàng rơi? Ấy chẳng qua là chưa chạm tới chỗ thương tâm của họ mà thôi!
Giản Thành Văn ho khan hai tiếng, máu tươi từ trong miệng trào ra ngoài, giọng nói của ông suy yếu đến mức gần như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Ta đã hứa với tiểu Phong nhi của ta, lúc con bé không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891818/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.